Nhìn thấy Mộ Ngôn hí hửng ra mặt, còn đòi đi đánh tang thi lấy tinh hạch, Mộ Đình Phong lắc đầu: "Không được." Cơn giận mới nguôi không lâu lại có xu thế trồi lên.
Mộ Ngôn khựng lại: "Ơ, sao lại không được. Đội ngũ chúng ta chẳng phải cần nâng cao thực lực càng nhanh càng tốt sao. Như vậy sau này mới không bị khi dễ a."
Về sau tang thi phát triển rất nhanh, luôn đi trước và mạnh hơn nhân loại, nhân loại chỉ là con vịt lạch bạch chạy theo sau mông người ta thôi. Làm một thực thể có trí tuệ và nhận thức, việc chạy theo sau mấy cái xác biết đi quá là mất mặt. Phải mạnh hơn mới là đẳng cấp.
Mặt khác về sau các thế lực cũng lục tục mọc lên như nấm. Người có dị năng làm chủ đại cục, người mạnh cũng không thiếu. Mà người mạnh ở mạt thế không còn thích kiểu thân thiện ngồi xuống đàm phán để giải quyết vấn đề đâu mà thích chơi nấm đấm hơn. Hễ có tranh chấp là có đánh nhau, một lời không hợp là đánh nhau, nhàm chán cũng đánh nhau. Vân vân vê vê
...
Kết hợp hai điều trên lại chứng tỏ một điều: ở mạt thế thứ quan trọng phải được đặt lên hàng đầu ngoài lương thực ra không gì khác chính là sức mạnh.
Mà một người nhận được sự đánh giá là thâm sâu, bí hiểm từ Mộ Ngôn như Mộ Đình Phong không lí nào lại quên cái yếu tố quan trọng này. Trái lại y càng để ý hơn ai hết.
"Ta nói con không được." Mộ Đình Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chiem-huu/2891306/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.