Chương trước
Chương sau


Bởi vì mùi người bị tường nhà ngăn cách, nên một lúc sau tang thi không còn công kích cửa vào nữa, nhưng vẫn lảng vảng gần đó không chịu đi, số lượng vẫn rất nhiều.

Tạm thời an toàn, mấy người Mộ Nhân thở phào một hơi, ngồi phịch xuống đất. Mặc dù mỗi người đều tới cực hạn nhưng thần sắc người nào người nấy đều rất phấn khích.

Trong số tám người, Thanh Y là chật vật nhất. Do cô là phụ nữ, sức lực yếu hơn nam nhân một chút, nhưng không thể phủ nhận cô rất kiên cường, có thể chịu đựng được tới tận bây giờ.

Lúc này bụng của Mộ Lễ kêu lên ọt ọt. Mộ Lễ xấu hổ gãi đầu, cười ngượng nói: "ha ha, sức ăn của tôi lớn, tôi rất dễ đói bụng."

Mộ Hàn xem đồng hồ, thông báo: " Đã 12 giờ hơn, cha, tiếp theo làm thế nào đây."

Mộ Đình Phong nói: "Tạm thời nghỉ trưa ở đây, chiều lại tiếp tục huấn luyện."

Mộ Hàn bất đắc dĩ nói: "Nhưng chúng ta ăn trưa bằng cách nào a, Ba lô cùng toàn bộ thức ăn nước uống đều để trong xe hết cả rồi. nếu không ăn trưa thì chiều không huấn luyện nổi."

Mộ Đình Phong: "Kiểm tra xem trong nhà này còn lương thực dự trữ không?"

Mộ Hàn ứng tiếng, rồi cùng Mộ Nhân chạy xuống tầng kiểm tra, một hồi sau lên lại, báo cáo: "Chỉ còn gạo, những thứ khác đều hỏng."

Mộ Đình Phong: "nguồn nước thế nào?"

Mộ Nhân: "Tiên sinh, nước chưa bị ngắt, không bị ô nhiễm."

Mộ Ngôn như con cún cụp tai hỏi: "Cha, vậy chúng ta sẽ ăn cơm trắng ư?"

Mộ Đình Phong búng trán cậu, nói: "Sao, ăn không nổi?"

Mộ Ngôn bĩu môi, xoa xoa trán, ủ ê nói: "Nào có, thời buổi hiện tại có lương thực bỏ bụng là tốt lắm rồi, con nào dám có ý kén cá chọn canh."

Mộ Đình Phong khóe miệng khẽ nhếch lên. "Vậy thì con ăn cơm trắng, ta và mọi người ăn đồ ăn."

Mộ Ngôn ngẩn đầu ngơ ngác, cứ ngỡ mình nghe nhầm. Mộ Hàn tiến tới xoa đầu an ủi em trai: "Cha đang đùa đó, chúng ta ăn cơm với đồ ăn."

Mộ Ngôn lén lút lườm lão cha mình một cái. Hiếm có khi nào cha nổi hứng đùa nhây như vậy nên cậu mới lượng thứ cho qua, lần sau cậu nhất định phản công nha.

Thanh y: "Nhưng đồ ăn chúng ta để trong xe rồi, lấy như thế nào a?"

Nghe thế Mộ Ngôn hứng khởi vẫy đuôi, nói: "con để ý chúng ta đậu xe ở phía sau tòa nhà, ở đó có một cửa sổ, chúng ta có thể bắt đầu từ đó."

"Tốt lắm!" Mộ Đình Phong đáy mắt ngậm ý cười xoa đầu Mộ Ngôn, rồi nghiêm mặt lại nói với Thanh Y: "Trong vòng một phút cô làm được chứ?"

Mọi người tức thì hiểu ý của Mộ Đình Phong, Thanh Y là người biến dị tốc độ, chuyện này ngoài cô ra không còn ai thích hợp hơn. Thanh Y cũng hiểu điều đó, không chút do dự, chắc nịch gật đầu: "Tôi chắc chắn."

Thanh Y không giống như những nữ nhân bình thường, loại chuyện máu tanh nhất, nguy hiểm nhất cô đều trải qua cả rồi, do đó cũng giống như những đồng đội khác, tang thi không đủ làm cô phải sợ hãi.

Tám người mon men xuống tầng một, đi tới cửa sổ gần với vị trí đỗ xe. Cửa này có song sắc, Tống Dao dùng dị năng sức mạnh trực tiếp bứng nó ra, tiếng động không nhỏ đã thu hút một vài tang thi gần đó gầm gừ mò tới, đập vào cửa sổ.

Cửa sổ bằng gỗ lung lay dữ dội, Mộ Nhân dựng một bức tường đất lấp ngay vào cửa sổ thay thế cho song cửa, làm tăng độ chắc chắn. Mộ Lễ lôi xác tang thi gia đình tới đặt ngay đó, trong quá trình lôi đi luôn dùng bao tay, mùi tang thi không dễ ngửi nhưng phần nào giúp lấn át đi mùi người ở đây, tang thi ngửi thấy mùi của đồng loại sẽ không tiếp tục công kích nữa. Những người còn lại khẩn trương vận dị năng, chờ phát động bất cứ lúc nào tang thi đột nhập, chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất, cả khi nó không xảy ra.

Không còn ngửi thấy mùi người, tang thi vốn ngưng công kích cửa sổ, nhưng tiếng đập cửa vừa rồi của tang thi khá lớn, lại thu hút thêm một mẻ tang thi khác tới nữa, tạo thành một mớ bùi nhùi sứt mẻ lúc nha lúc nhúc phía ngoài.

"Đợi tang thi vơi bớt, chúng ta lại ra, nhưng xem tình hình này có khi phải đợi hơi lâu." - Mộ Nhân nói.

Mộ Nghĩa đề nghị: "Tôi lên lầu, ném thứ gì đó xuống phía khác thu hút bọn nó, mọi người ở đây tranh thủ thời gian."

Nói rồi Mộ Lễ xoay người chạy lên lầu. Hành động này có thể sẽ thu hút thêm nhiều tang thi tới hơn nữa nhưng không ai ngăn cản, vì đây đã là giải pháp tốt nhất, nếu muốn dễ dàng lấy vật tư trong xe phải đánh lạc hướng tang thi.

Tang thi tụ tập tới ngày một nhiều, để phòng trường hợp bất trắc, Tống Dao và Mộ Nghĩa hợp sức đem bàn ghế chặn ngang các cửa vào khác, các cửa sổ thì dùng tủ lớn chắn lại, đem những nơi dễ công phá nhất của tòa nhà gia cố lên.

Mộ Đình Phong hướng Mộ Hàn nói: " lát nữa con đi hỗ trợ Thanh Y. "

"Dạ" - Mộ Hàn đáp

Mộ Ngôn: "Thanh a di, lấy ba lô của tôi nhé, trong đó có đồ tốt." Có ba lô của mình sẽ tiện cho việc lấy một vài thứ trong không gian ra.

Sau lời này, Thanh Y nhìn cậu mà thần sắc như ăn phải một bãi shit, còn Mộ Hàn thì phụt cười một tiếng. Mộ Ngôn không hiểu mô tê gì gãi gãi đầu. Mộ Hàn cười đủ rồi mới giải thích cho cậu: "Thanh Y năm nay mới 28, em gọi như thế cô ấy tổn thương."

Mộ Ngôn bối rối, tốc độ gãi gầu nhanh hơn, lắp bắp giải thích: "Xin lỗi, tôi không biết cô chỉ mới 28, tôi nghĩ những người bên cạnh cha đều thuộc hàng lão luyện nên lầm tưởng cô cũng bằng tuổi với nhóm Mộ Nhân thúc thúc, trước đấy tôi còn đang thắc mắc cô sao trông trẻ thế, hóa ra trẻ thật."

Mộ Nhân nghe thế thì ai oán: "Tiểu thiếu gia, tôi già lắm ư?"

Mộ Ngôn lần nữa lúng túng xua tay, lần này không biết phải giải thích thế sao, sao càng ngày càng loạn vậy.

Thấy Mộ Ngôn khó xử, Thanh Y cũng thích thú bật cười, cô nói: "chỉ là cái xưng hô thôi mà. Tiểu thiếu gia muốn gọi thế nào cũng được. Hay cứ gọi thẳng tên tôi đi. Yên tâm, tôi không công báo tư thù đâu, lát nữa sẽ lấy ba lô của cậu."

"......."

Ầm!

Đột nhiên trong không gian truyền đến tiếng một thứ gì đó từ trên cao rơi xuống, ở khoảng cách chừng 30 mét. Đó chính là tác phẩm của Mộ Lễ. Thành công đem Tang thi ở đây thu hút về phía đó.

Mọi người vốn chuẩn bị sẵn tinh thần nên khi tiếng nổ vang lên không bị cập rập.

Mộ Nhân tức tốc thu hồi tường đất, mở cửa sổ, cấp tốc kiểm tra tình huống bên ngoài.

Sau khi thấy có một ít tang thi nhưng chúng ở khá xa, Thanh Y linh hoạt nhảy ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới chiếc xe việt dã, mở cốp xe lấy hai ba chiếc ba lô ném cho Mộ Hàn, chính mình cũng ôm hai chiếc. Động tĩnh của 2 người ngay lập tức thu hút tang thi gầm gừ mò tới.

Mộ Nhân đứng phía trong giơ súng có gắn ống giảm thanh nả ra vài viên đạn, bắn chuẩn xác ngay đầu những con tang thi mò tới gần nhất. Trong đó có một con tang thi ngã sấp ngay dưới chân Mộ Hàn, càng nguy hiểm hơn là con tang thi đó vẫn chưa chết, đạn không bắn trúng đầu mà trúng ngay giữa ngực, nó gào lên rồi vung ra móng vuốt toan bắt lấy chân của Mộ Hàn.

Đứng phía trong, Mộ Ngôn hoảng đến toát mồ hôi hột, bàn tay vô thức bấu níu góc áo Mộ Đình Phong, hai mắt cậu gắt gao bám chặt vào nơi bị tang thi túm lấy của Mộ Hàn, sợ móng vuốt của tang thi làm hắn bị thương.

Mộ Đình Phong đứng bên cạnh thì bình tĩnh hơn, y giơ một tay đè lên vai Mộ Ngôn, vỗ nhẹ trấn an cậu: "Yên tâm, anh trai con biết phải làm gì." Bề ngoài nhìn y thong dong chẳng có động thái gì nhưng thực chất một bàn tay còn lại buông thỏng bên dưới đã bắt đầu vận dị năng. Y tin tưởng Mộ Hàn nhưng vẫn phải đề phòng tình huống bất trắc.

Mộ Ngôn được trấn an nhưng cơ thể không tài nào thả lỏng nổi, bàn tay giữ áo của Mộ Đình Phong càng siết chặt hơn. Về mặt lí trí cậu tin tưởng Mộ Hàn, còn về mặt tình cảm cậu vẫn rất lo lắng.

nói thì chậm diễn ra thì nhanh, ngay khi tang thi vừa chạm vào chân Mộ Hàn, hắn đã theo phản xạ vung tay xuất ra một đạo phong nhận chém đứt tay của tang thi, rồi dùng chân không bị túm đá mạnh vào người tang thi đem nó hất văng ra. May mà con tang thi này chỉ là cấp 0, bằng không sẽ phải tốn một phen công sức. Mộ Nhân tiếp ứng bắn một phát đạn vào đầu con tang thi đó, đem nó giải quyết gọn ghẽ.

Tuy thủ trảo của tang thi đã bị đứt lìa nhưng móng vuốt của nó vẫn còn bấu vào gấu quần của Mộ Hàn, giũ hoài cũng không ra, may thay bên trong hắn có mang tất dày nên không bị móng vuốt của nó cào xước. Mộ Hàn dứt khoát đem gấu quần của mình xé ra ném đi.

Không chần chừ thêm, hai người lại linh hoạt nhảy qua khung cửa sổ trở vào phòng. Toàn bộ động tác liền mạch dứt khoát, diễn ra không quá một phút đồng hồ. Trái tim đang treo cao của Mộ Ngôn cũng theo đó mà bình tĩnh trở lại.

Cửa sổ lần nữa đóng lại, được Mộ Nhân gia cố bằng tường đất, ngay khi Mộ Nhân thu tay lại, từ phía ngoài truyền đến tiếng đập cửa cùng tiếng gào khát máu của tang thi.

Mộ Hàn đặt ba lô xuống, thở hồng hộc, khan giọng nói: "Vừa kịp lúc, may thật!"

Mộ Ngôn vội tiến tới dìu Mộ Hàn, để hắn ngồi xuống, nhăn mày nói: "Ban nảy nguy hiểm quá, anh làm em chết điếng rồi. May mà không sao."

Mộ Hàn vui vẻ xoa đầu cậu, nói: "Đại ca em có lợi hại không?"

Mộ Ngôn: "Lợi hại cái đầu anh, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì có!"

Nói rồi cậu bắt đầu kiểm tra chân hắn, kĩ đến từng lỗ chân lông. Mặc dù Mộ Hàn là dị năng giả có sức đề kháng cao hơn người bình thường và đã phục dụng sinh linh thủy, không đến nỗi sẽ chết vì thi độc hay bị thi hóa, nhưng chung quy mọi loại độc đều nguy hiểm, đều gây ra bất lợi với mức độ khác nhau cho cơ thể. Loại chuyện bị độc ngấm vào thân như thế tránh được bao nhiêu cứ tránh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.