Dẫu biết các thành viên của Mộ gia thực lực cùng kinh nghiệm thực chiến hơn xa người thường, nhưng trong tiềm thức, hầu như là bản năng, cậu rất lo lắng, không muốn những người mình quan tâm cũng rơi vào hoàn cảnh đó.
Mộ Nhân nói: "Tiểu thiếu gia đừng lo lắng, thực ra ở lại đây chờ đợi không phải là biện pháp hay, tang thi sẽ không rời đi, bị vây khốn ở đây không bằng xông ra đấu một trận, có khi đạt được cơ may nào đó."
Mộ Lễ cũng cười khích lệ, nói: "Đúng vậy, Tiểu thiếu gia, chúng ta sẽ an toàn trở về nhà, ngày mai có thể ngủ nướng rồi, huống chi nếu kẻ địch không mạnh, làm sao ta có thể tiến bộ được a."
Thanh Y cũng tiến tới vỗ vai cậu: "Yên tâm, Thanh a di không để cho bọn tang thi ngoài kia ức hiếp tiểu thiếu gia đâu."
Mộ Ngôn trên trán rớt xuống 3 vạch hắc tuyến, 'đau trứng' nói: "Tôi nói là tôi không có sợ mà, tôi có tệ như thế sao."
Nghe lời tuyên bố này, bỗng nhiên mọi người đưa mắt bất ngờ nhìn cậu.
Giống như vào một ngày đẹp trời nào đó, thằng con trai bé bỏng yêu dấu đột nhiên tuyên bố rằng nó đã lớn, đã trưởng thành, không cần người khác quản giáo, không cần người khác bảo vệ, chỉ cần tự do, trung nhị bệnh bộc phát đột ngột khiến mọi người không kịp trở tay, đắng lòng nhìn đứa nhỏ rời xa vòng tay của mình.
Đúng, chính là cảm giác đó.
Mộ Hàn mắc bệnh đệ đệ khống kinh niên đương nhiên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chiem-huu/2891293/chuong-24.html