Mặc dù cảm giác ngã lên tang thi thật ghê tởm nhưng được cái không bị đau, Mộ Ngôn kiềm nén cơn buồn nôn nơi cuống họng, cũng không dám hít thở mạnh dưới cái mùi thấy ớn này, cậu nhanh chóng tìm được cái góc khuất không ai nhìn thấy, vội vàng nốc sinh linh thủy, đem thức hải khô cạn điều hòa lại. khi đã hồi được chút sức, Mộ Ngôn gượng mình lăn qua một bên, tận lực né khỏi cái xác thối này, tìm đến chút bầu không khí tươi mới.
Cậu mới vừa hít được có mấy hơi, bỗng không biết từ đâu văng tới một cặp giò, nó rớt cái bạch xuống người cậu.
Mộ Ngôn hai mắt trợn lên tròng trắng, mẹ nó, có thể nào bớt xui xẻo đi được không, người quăng cái thứ này tới đây hai mắt có cần đi khám không, bộ tui làm sai cái gì hở, sao lại đối xử với tôi như thế.
Ở khoảng cách này, đếm giòi cũng có thể nữa là.
Mộ Lễ vôi vàng chạy tới lôi cái vật thể kì lạ trên người của Mộ Ngôn xuống, đồng thời đỡ cậu ngồi dậy, miệng rối rít xin lỗi: "Xin Lỗi tiểu thiếu gia, tôi bất cẩn quá, không nhìn thấy cậu nằm đây, cậu có sao không?"
Mộ Ngôn vẫn còn bần thần, ai oán liếc Mộ Lễ một cái: "Thúc nói thật cho tôi biết, chúng ta không có thù oán gì từ kiếp trước chứ?"
Mộ Lễ trong giới hắc đạo được mệnh danh bàn tay vàng trong làng cắt tiết, thời khắc này cảm giác muốn khóc cũng có luôn rồi. "Tiểu thiếu gia, kiếp trước chắc chắn chúng ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chiem-huu/2891290/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.