Mộ Ngôn đứng hình mất vài giây, mới bình ổn lại tâm tình đang chộn rộn của mình.
Sao cha đột nhiên lại gọi tên cậu nhỉ?
....nếu cha gọi thêm nhiều lần nữa thì tuyệt thật.
Mộ Ngôn kiếp trước không gần gũi nhiều với Mộ Đình Phong, cậu cho rằng loại cảm xúc mà mình có lúc này chính là tình cảm gia đình đang đến hồi thân thiết.
Nhưng đâu đó trong lòng luôn cảm thấy bất ổn, cảm thấy có chỗ không đúng.
Mộ Đình Phong thu hết bộ dạng rối rắm của thằng con mình vào trong mắt, nghiền ngẫm suy nghĩ. Sâu trong ánh mắt tựa hồ có một ngọn lửa đang âm ỉ cháy, muốn nuốt trọn một người nào đó, cả đời vây giữ.
Không lâu sau, Mộ Việt gõ cửa phòng, đem bữa trưa vào cho hai người. Hắn rất hiểu Mộ Đình Phong, nếu đến giờ cơm mà không có ý định đi xuống thì chính là muốn dùng bữa riêng trong phòng. Lần này còn có tiểu thiếu gia ở cùng nên hắn càng lý giải y vì sao không muốn xuống, mà chủ động đem cơm lên cho hai người.
Mộ Ngôn bước ra mở cửa, nhận lấy xe đẩy từ tay Mộ Việt, thuận miệng hỏi hắn: "Việt bá, chúng ta khi nào thì xuất phát?"
Mộ Việt: "tối nay chúng ta ở lại đây nên không vội, có thể nghỉ trưa đủ rồi đi cũng được, vẫn còn ngày mai." Những cái như tin tức này kia, để một hai ngày vẫn còn tươi mới lắm.
Mộ Việt rời đi, Mộ Ngôn đóng cửa, đẩy xe thức ăn vào.
Căn phòng này của Mộ Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chiem-huu/2891268/chuong-36.html