Lúc lên xe, Mộ Hàn cầm lái, Mộ Ngôn không ngồi ghế sau với Mộ Đình Phong nữa mà lên phía trước. Mộ Hàn thắc mắc hỏi nhỏ: "sao em không ngồi với cha?"
Mộ Ngôn: "em đột nhiên thích ngồi với anh. Với lại..." cậu khẽ liếc nhìn Mộ Đình Phong, trong khoảnh khắc liền thu ánh mắt lại: "ngồi đây nhìn đường phía trước rõ hơn."
Mộ Hàn bật cười khúc khích: "thật không ngờ đến tận bây giờ em vẫn giữ sở thích này. Thời gian qua không thấy em nằng nặc đòi ngồi ghế trước, anh tưởng em đã hết thích rồi chứ."
"Đôi khi thích cũng không nhất định phải có được mà." Mộ Ngôn nói, ngoảnh mặt đi, trong đáy mắt ẩn ẩn đau buồn. Mộ Hàn không nhìn thấy được, Mộ Đình Phong lại càng không.
Không có ai biết được tâm tư của cậu, nếu có biết thì họ cũng sẽ không hiểu cho đâu.
Loại tình cảm này vốn dĩ không nên tồn tại.
Trước đây cậu thích ngồi ghế trước là thật, nhưng giờ đây nó chỉ là một cái cớ để trốn tránh.
Chỉ cần không thấy, tâm sẽ không rộn rã nhảy mừng, như vậy cảm giác tội lỗi cũng không có nữa.
Mộ Đình Phong là người gần gũi với cậu nhất, làm sao không thấy được sự thay đổi đột biến của cậu ngay lúc này, làm sao không biết trong đầu cậu đang nghĩ cái gì. Y biết nên chỉ có thể thở dài một hơi bất đắc dĩ.
Y không can thiệp được vào suy nghĩ của đứa nhỏ này.
Vốn dĩ y có thể chủ động vây giữ cậu. Nhưng tình yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chiem-huu/2891254/chuong-43.html