Lông mi run nhè nhẹ, Ngao Mộ Thiên gian nan mở to mắt, ngoài cửa sổ một mảnh sáng ngời, nhìn bên ngoài, buổi chiều 4 giờ, ách, buổi chiều sao… Sau đó khổ sáp cười cười, hắn lại nằm mơ, mơ thấy Tiểu Nhiên đã trở lại, khi hắn cùng Sát Lục đoàn quyết đấu thì trở lại… Cùng Sát Lục đoàn quyết đấu? Không đúng! Ngao Mộ Thiên nhanh chóng ngồi dậy, chỗ cổ còn có chút đau đớn, sờ sờ cổ của mình, đầu óc còn mơ hồ lập tức một mảnh thanh minh, đây không phải là mộng! Tiểu Nhiên thật sự đã trở lại!! Vui sướng tràn ngập toàn thân của hắn, vội vàng mặc quần áo, kéo cửa ra, một cái chớp mắt. “…” Dịch Nhiên bưng cháo vừa nấu xong, có lẽ không nghĩ tới Ngao Mộ Thiên đã tỉnh còn đột nhiên kéo cửa ra, trên mặt tràn đầy không được tự nhiên, “Anh, tỉnh a?” Cậu không nghĩ tới khi đó mình sẽ xúc động như vậy, nhưng khi nhìn thấy Ngao Mộ Thiên đi tới, cậu vẫn là nhịn không được, hiện tại hồi tưởng lại, cảm giác mình như bị ma nhập, vì sao lúc ấy lại ôm lấy đối phương? Thấy Dịch Nhiên quẫn bách, Ngao Mộ Thiên mỉm cười, “Ừ.” Trầm mặc ở giữa hai người, thiên ngôn vạn ngữ lúc này lại không biết nói từ đâu. Cuối cùng đánh vỡ trầm mặc chính là Dịch Nhiên, ánh mắt rốt cục nhìn đến cháo trên tay mình, “Anh ngủ một ngày, cũng đói bụng rồi, tôi nấu chút cháo cho anh.” Vừa nghe là Dịch Nhiên tự tay nấu, Ngao Mộ Thiên liền bị chén cháo trắng kia hấp dẫn, nháy mắt mấy cái không thể tin được, “Em nấu?” Có thể làm cho Tiểu Nhiên đối với chính mình vẻ mặt ôn hoà, hắn đã cảm thấy là thiên đại ban ân, hiện tại Tiểu Nhiên nấu đồ ăn cho hắn, Ngao Mộ Thiên cảm thấy mình không phải đang nằm mơ thì chính là trời rơi rồi, đương nhiên, hắn vừa rồi đã hung hăng véo qua chính mình, rất đau, cho nên loại khả năng thứ nhất gạt bỏ, như vậy chính là trời rơi rồi, ừ, rơi xuống tên là Dịch Nhiên. Vội tiếp chén cháo, vừa đau lòng vừa hạnh phúc, “Tiểu Nhiên, từ nay về sau muốn ăn cái gì bảo anh nấu là được.” Tuy Ngao Mộ Thiên chưa có nấu qua thức ăn, nhưng hắn tin tưởng vì Dịch Nhiên hắn nhất định sẽ làm được. Dịch Nhiên gật gật đầu, trầm mặc lại bắt đầu ở giữa hai người. Lần này là Ngao Mộ Thiên đánh vỡ trầm mặc, kéo Dịch Nhiên ra phòng khách, ngồi ở bên cạnh bàn, dùng thìa múc một muỗng, đưa tới trước mặt Dịch Nhiên, “Tiểu Nhiên?” Dịch Nhiên phản xạ có điều kiện, né tránh, đợi sau khi né tránh mới phát hiện mình làm cái gì, khẽ cắn môi dưới, thì thào nói, “Tôi ăn rồi…” “… Nha.” Ngao Mộ Thiên cầm muỗng cháo đưa tới bên miệng mình, một ngụm nuốt vào, tuy cháo không đủ nhừ, để muối tựa hồ nhiều chút, nhưng nghĩ đến, đây là Dịch Nhiên tự mình làm, những khuyết điểm kia hoàn toàn biến thành ưu điểm, không hổ là Tiểu Nhiên nhà của hắn a, cái gì cũng đều làm được, về phần cái né tránh vừa rồi, Ngao Mộ Thiên lựa chọn quên, Tiểu Nhiên nhà hắn có thể trở về là tốt rồi, hơn nữa hai người có thể chung sống hoà bình như vậy hắn đã cảm thấy hạnh phúc, cho nên, còn lại, từ từ sẽ đến a. Một bữa cơm ở bên cạnh Dịch Nhiên, Ngao Mộ Thiên vượt qua trong hạnh phúc. “Tôi…” “Em…” Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời câm miệng, nhìn đối phương, há miệng lại không có lên tiếng rồi dừng lại, cuối cùng có lẽ là Dịch Nhiên gần đây đã quen cường thế, giành nói, “Cổ anh có khỏe không?” Bởi vì sợ Ngao Mộ Thiên vì mình mà không để ý nguy hiểm trở lên lôi đài, cho nên Dịch Nhiên xuống tay trước, đánh đối phương ngất xỉu. Uốn éo xoay đầu, Ngao Mộ Thiên lắc đầu, “Đã không đau.” Ngừng, lại mở miệng, “Em trôi qua như thế nào?” Dịch Nhiên nghĩ nghĩ, lại không biết nên từ chỗ nào nói lên, lắc đầu, “Có thể sống được.” Từ lần đầu kích động trước công chúng ôm nhau, bình tĩnh trở lại, Dịch Nhiên không biết nên đối mặt Ngao Mộ Thiên ra sao, trước kia cậu không thích hắn cho nên chán ghét hắn mắng hắn rời xa hắn, hiện tại cậu tính toán cùng hắn ở một chỗ, vậy nên làm gì bây giờ? Đột nhiên Dịch Nhiên nhớ tới bộ phim trước kia, trong phim, vợ tiễn chồng đi làm rồi ở nhà nấu cơm chăm con, trên trán hắc tuyến, lơ đãng đảo qua chén cháo, nghĩ đến vừa rồi mình ở phòng bếp, trên trán hắc tuyến càng nhiều, a a a, vì sao so với giết tang thi còn khó hơn a? Đối với Dịch Nhiên quấn quýt Ngao Mộ Thiên không biết, nhưng cho dù biết rõ Dịch Nhiên đối với hắn áy náy mà có cảm tình, hắn cũng sẽ không thả cậu đi, hắn chính là loại người đâm vào tường cũng chưa từ bỏ ý định, nói hắn hèn hạ cũng tốt, vô sỉ cũng được, trước kia Tiểu Nhiên đối với hắn như vậy hắn đều không hối hận qua, hiện tại Tiểu Nhiên đối với hắn có đổi mới thì càng đừng nghĩ khiến cho hắn buông tay, hắn phải bắt được cậu, cho dù là dùng áy náy làm thành ***g sắt, cũng không buông tay! Đương nhiên, Ngao Mộ Thiên hiện tại còn không biết cảm tình của Dịch Nhiên, càng không biết đối phương xem hắn là điểm mấu chốt, nếu không phải sợ chọc giận Dịch Nhiên hắn đã có vài hành động, nếu hắn biết… Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước luôn luôn là đại danh từ của hắn. Ngao Mộ Thiên kỳ thật muốn hỏi chính là, Dịch Nhiên trên đường ra sao, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào, nhìn Dịch Nhiên, tuy sắc mặt Dịch Nhiên không tệ, nhưng ánh mắt kiệt ngạo khiêu khích ngày xưa giờ lại mang theo lạnh lùng và lạnh nhạt, dọc đường đi Tiểu Nhiên ăn thật nhiều khổ a, cho nên hắn sợ làm Tiểu Nhiên thương tâm, không có hỏi tiếp, lại một lần nữa Ngao Mộ Thiên thống hận chính mình lúc trước vì sao không ở bên cạnh Tiểu Nhiên, đồng thời thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau càng phải sủng ái Tiểu Nhiên gấp đôi, không làm cho Tiểu Nhiên bị thương tổn. Đang cố gắng nhớ lại phim truyền hình, Dịch Nhiên rốt cục đã làm xong kiến thiết trong nội tâm, không sợ, không phải chỉ là nấu cơm giặt quần áo quét dọn chăm con thôi sao? Mình ngay cả tang thi còn không sợ, còn sợ làm nội trợ sao? Cho nên, không cần lo lắng! Không tự giác, một cổ sát khí khuếch tán ra ngoài. Khí thế mạnh mẽ làm Ngao Mộ Thiên cả kinh, phản xạ có điều kiện tính toán phát ra lôi điện, tập trung nhìn, mới phát hiện, khí thế phát ra cực kì nguy hiểm kia là Tiểu Nhiên của mình, đây rốt cuộc là sao… Nhìn Tiểu Nhiên cùng ngày xưa bất đồng, Ngao Mộ Thiên nhíu mày… “Lão đại! Lão đại!!” Cửa đóng đột nhiên xoay tròn, ‘pằng’ một tiếng cửa bị mở ra, Lăng Cảnh như mũi tên xông tới, “Lão đại, Dịch thiếu… Ách, Dịch thiếu, buổi trưa hảo ~~” Không nghĩ tới Dịch Nhiên vẫn còn ở đây, Lăng Cảnh lập tức nuốt vào lời muốn nói, ngược lại nghiêm trang đứng vững, vẻ mặt tươi cười, cúi đầu 90°. Liếc Lăng Cảnh sau khi thấy mình liền văn tĩnh, Dịch Nhiên đột nhiên đứng dậy, “Các người chậm rãi trò chuyện, tôi có việc đi ra ngoài một chuyến.” Khi đi ngang qua bên người Lăng Cảnh, Lăng Cảnh không khỏi hướng bên cạnh lui, trên mặt mồ hôi lạnh lập tức lưu lại, Dịch thiếu, đại nhân có đại lượng, thỉnh tận tình điều giáo tôi a ~~ Từ ngày hôm qua nhìn thấy Dịch Nhiên, người cắn khăn hai mắt rưng rưng ngoan ngoãn nghe lời lập tức đổi thành đầu của mình dán lên. Đằng sau Lăng Cảnh chính là lão Hàn, giờ phút này lão Hàn sắc mặt phức tạp nhìn Dịch Nhiên, ngày hôm qua trên lôi đài, hết thảy rõ mồn một trước mắt, Dịch Nhiên lợi hại, Dịch Nhiên ngoan độc… Người ở cuối cùng là… Dịch Nhiên nheo lại mắt, cằm khẽ nâng, đây là cái gì? Bị Dịch Nhiên nhìn, Kiều Lân cúi đầu xuống khẽ cắn môi dưới, nam nhân lạnh lùng này chính là Dịch Nhiên sao? Người Ngao đại ca yêu mến sao? Ánh mắt thật đáng sợ. Đi ra cửa, Dịch Nhiên ánh mắt phức tạp nhìn sau lưng, bỏ qua trong nội tâm đau đớn, nếu như Mộ Thiên yêu mến thiếu niên kia… Cậu tự nguyện rời khỏi. Cùng Mộ Thiên ở một chỗ là khi Mộ Thiên cần cậu, nếu như không cần thì cậu tất nhiên rời khỏi, thậm chí giúp Mộ Thiên tìm kiếm người yêu cũng là trách nhiệm của cậu, nhưng không có nghĩa là cậu có thể cùng người khác chia sẻ, tự ái của cậu dù cho sống lại cũng không cho phép! Chậc, thừa dịp hiện tại đi xem Vu Đồng bọn họ a, hiện tại không có phương tiện liên lạc, mình vô duyên vô cớ biến mất một ngày có lẽ bọn họ sẽ sốt ruột a, có lẽ. Về phần thiếu niên kia cùng mình lớn lên có vài phần tương tự, đợi sau khi trở về sẽ tìm Mộ Thiên trực tiếp hỏi rõ. ———————————— “Chuyện gì xảy ra?” Ngao Mộ Thiên không vui nói, hắn không có bỏ qua Lăng Cảnh và lão Hàn khác thường, hắn cũng biết Tiểu Nhiên không tốt tính, nhưng lý trí là một chuyện, tình cảm lại là một chuyện khác, cho nên có đôi khi thấy trong mắt người khác đối Tiểu Nhiên khinh bỉ, hắn thật muốn hung hăng đánh bọn họ 1 trận, nhưng hôm nay thái độ của Lăng Cảnh và lão Hàn làm cho hắn mê võng, cùng với nói là chán ghét, càng nhiều giống như là e ngại và nghi hoặc. Đợi cửa đóng lại, Lăng Cảnh mới nhẹ nhàng thở ra, đặt mông ngồi ở trên ghế, duỗi tay cầm ấm trà muốn rót chén nước, lại phát hiện không có nước, thả lại chỗ cũ, sau đó trông thấy cái chén đặt ở bên cạnh bàn, “Lão đại, anh nấu?” Đoán rằng lão đại tỉnh lại sẽ đói bụng, cho nên bọn họ mới đem Kiều Lân mang đến, tuy lão đại đã biểu lộ cùng Kiều Lân không hợp, nhưng vì thân thể lão đại nên không có biện pháp a, dù sao bọn họ một cái hai cái đều không am hiểu nấu cơm, cùng lắm thì Kiều Lân nấu xong lại mang về, chỉ là không nghĩ tới vào cửa sẽ trông thấy… Ngao Mộ Thiên nhìn chén kia, không khỏi mỉm cười, “Tiểu Nhiên nấu cháo cho tôi.” Cố ý ở 2 chữ ‘cho tôi’ tăng thêm ngữ khí. “A ~~ Dịch thiếu a… Cái gì! Dịch thiếu nấu!!” Lăng Cảnh đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào chén bát sứ bình thường, “Đây là Dịch Nhiên nấu? Dịch thiếu ngày hôm qua?!!” Ngày hôm qua? Ngao Mộ Thiên nhíu mày, ngày hôm qua và hôm nay có gì bất đồng sao? Hay là nói ngày hôm qua và trước kia có gì bất đồng? Đột nhiên, Ngao Mộ Thiên như là bắt được gì đó, giận tái mặt, “Lăng Cảnh, cẩn thận nói cho tôi biết, ngày hôm qua tôi sau khi hôn mê rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lăng Cảnh mở to hai mắt, “Lão đại, lại có chuyện anh không biết? Bất quá… Hình như tôi từ trong nhà vệ sinh đi ra thật đúng là không phát hiện anh… Lại nói tiếp, ngày hôm qua không biết vương bát đản nào ở trong nhà vệ sinh ám toán tôi! Nếu bị tôi bắt được, nhất định phải làm cho hắn hiểu được chữ chết là viết như thế nào!!” “Hắt xì!” Hướng ngoại thành đi đến, Dịch Nhiên xoa xoa cái mũi, bị cảm sao? Hết chương 63.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]