Chương trước
Chương sau
Vốn định tìm chiếc xe, Dịch Nhiên phát hiện nguyện vọng tốt đẹp chính là sự thật tàn khốc, phàm là xe có thể dùng đều bị khu an toàn khu trưng thu, lưu ở bên ngoài là xe rách nát hoặc thiếu linh kiện.
Bởi vì con đường này là khu an toàn ra ngoài sưu tầm vật tư, cho nên tang thi cũng không nhiều.
Dịch Nhiên lách mình tránh thoát một cái tang thi, lại một cước đá bay một tang thi khác, đao trên tay cũng không ngừng nghỉ, dùng sức, đầu tang thi lăn xuống, lại vẽ một đường, một tang thi cũng đầu thân khác biệt.
Móc ra tinh thạch trong đầu tang thi, cất vào trong ba lô, tận thế bộc phát đã 15 ngày, tang thi tiến hóa cũng càng ngày càng nhiều, hiện tại gặp 10 tang thi thì có 5 tang thi đều tiến hóa, bất quá đối với Dịch Nhiên đã là dị năng giả cấp 3 mà nói, không thành vấn đề.
Bởi vì Dịch Nhiên lúc trước thật sự tìm không thấy cơ hội thần không biết quỷ không hay đem Hummer nhét vào không gian, cho nên khi rời đi N thị cũng không có mang theo, mà là đưa cho  Dương Minh, cho nên hiện tại Dịch Nhiên hết sức tưởng niệm chiếc xe kia, đang lúc cậu quấn quýt muốn đem xe thể thao trong không gian ra, một thanh âm tận lực đè thấp gọi cậu, “Dịch ca.”
Là Vu Đồng, Dịch Nhiên nhìn thiếu niên trốn trong bụi cỏ chật vật không chịu nổi, đi tới, “Làm sao vậy?”
Vu Đồng cảnh giác nhìn chung quanh một chút, sau đó cho Dịch Nhiên 1 cái thủ thế.
Một đường đi theo Vu Đồng, chưa tới bao lâu, đã đến trước một sơn động, sơn động rất bí mật, cái động khẩu là lùm cây lộn xộn, Vu Đồng đẩy ra lùm cây, đi vào, Dịch Nhiên vội vàng đuổi theo.
Bên trong không gian không lớn, nhưng có 9 người, thoạt nhìn phá lệ chen chúc.
Liễu Hy, Phỉ Phỉ, Lý Kiến Lạc, Lưu Huy và một người lính khác, mặt khác còn có Cố giáo sư và Cố Vi, Phùng giáo sư và con gái Tiểu Nhạc, những người còn lại không có bóng dáng.
Dịch Nhiên nhướn mi hỏi, cậu mặc dù biết khu an toàn bắt những người này đi, nhưng cụ thể trải qua không biết.
Liễu Hy và Phỉ Phỉ đều bị thương, nằm trên mặt đất dưỡng thương, khi Liễu Hy thấy Dịch Nhiên, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Vu Đồng tuy rất muốn biểu đạt bội phục đối với Dịch ca nhà hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng hiện tại không phải lúc ôn chuyện, vì vậy đơn giản kể lại chuyện của bọn học sau khi Dịch Nhiên rớt xuống nước.
Bởi vì bầy tang thi cá chen chúc tới, cho nên tất cả mọi người cho rằng Dịch Nhiên sống không được, vì vậy chịu đựng đau thương lên bờ.
Vừa đến bờ, Người Gầy đem thức ăn trong không gian lấy ra hết, sau đó bị Mập Mạp mang đi.
“Hửm?” Nói như vậy, Dịch Nhiên cũng nghĩ tới, lúc trên thuyền, Mập Mạp và Người Gầy thần sắc rất không đúng.
“Người Gầy nhiễm bệnh độc.” Phỉ Phỉ nhìn bùn đất trùng điệp trong sơn động, trong mắt mang theo bi ai, có lẽ có một ngày bọn họ cũng có thể như vậy, bởi vì 1 vết thương nhỏ mà tuyệt vọng… “Người Gầy vốn nghĩ để cho chúng tôi giết hắn, nhưng Mập Mạp không chịu, Mập Mạp quỳ xuống cầu khẩn chúng tôi để hắn động thủ, nhưng Mập Mạp đem Người Gầy mang vào rừng cây sau đó cũng không có trở lại…”
“…” Dịch Nhiên trầm mặc, cậu có không gian, cho nên cậu không cần lo lắng bị lây nhiễm, nhưng những người khác đâu? Cứu Liễu Hy là ngoài ý muốn, bởi vì Liễu Hy đầu óc có vấn đề, lúc trước không có bị độc chết, ngược lại có dị năng, cho nên sau khi lây bệnh độc T chẳng những không có việc gì, hơn nữa khôi phục bình thường thoạt nhìn chỉ là kỳ tích mà thôi, nếu là Người Gầy…
Nghĩ lầm Dịch Nhiên trầm mặc là cảm động, Vu Đồng nói tiếp, “Ngoại trừ Người Gầy, còn có 2 tiểu chiến sĩ cũng lây nhiễm, bất quá bọn họ không có lựa chọn rời đi mà là trực tiếp tự sát.”
“…”
“Sau khi rời thuyền, Mạc ca kiểm kê nhân số, chỉ có 36 người.” Lông mi thật dài che cảm xúc đáy mắt Vu Đồng, nhìn đồng đội của mình cùng lúc xuất phát cùng một chỗ liều mạng cùng một chỗ giết tang thi cứ như vậy từng người từng người giảm đi, trong lòng đau đớn là không cách nào hình dung, vẫn luôn không khỏi nghĩ, có phải hay không có một ngày mình cũng… “Dịch ca biết rõ khu an toàn kia sao?”
Dịch Nhiên gật gật đầu, bảo là khu an toàn nhưng là chỗ không tiện nói ra.
Vu Đồng nắm chặt tay, tức giận nói, “Vốn mọi người là muốn qua đêm ở đằng kia, nhưng là…” Đầu tiên là ngang ngược muốn một người một cái tinh thạch làm phí mở cửa, về sau nhìn thấy Lý Quốc Xương mang 1 đám người súng đạn đầy đủ, vì vậy trực tiếp triệu tập người đi bắt.
“Người chúng ta so với bọn họ ít hơn, hơn nữa mọi người sau khi qua sông còn chưa kịp nghỉ ngơi, cho nên…” Liễu Hy trong mắt hàm chứa khó nén hận ý, hắn tận mắt thấy Mạc Phi Liên vì bảo vệ hắn mà bị người đả thương bắt đi.
Còn lại vài người được bảo vệ mới có thể đào thoát, cũng có bởi vì tuổi già cho nên khinh thường bắt, đương nhiên cũng có loại như Lý Kiến Lạc, ngay từ đầu bỏ chạy xa cách vòng chiến hỏa.
“…” Cho nên, chính mình không thể không đi cứu? Dịch Nhiên do dự, đối với bên trong cậu một chút cũng không biết, càng có khả năng chính là bẫy rập, cho nên ngày hôm qua khi cậu nghe nói mới trực tiếp như không nghe thấy.
Liễu Hy ánh mắt buồn bã, hắn rất hiểu Dịch Nhiên, tất nhiên biết rõ cậu đang suy nghĩ gì, nếu không phải hắn hiện tại bị thương hắn đã sớm đi cứu người, lần đầu tiên biết rõ, nguyên lai vì một người hắn cũng có thể xúc động như vậy.
Đáng tiếc Vu Đồng không có hiểu rõ đáy mắt Dịch Nhiên do dự, hưng phấn kéo Dịch Nhiên, “Dịch ca, anh bây giờ trở về, chúng ta nhất định có thể đem bọn họ cứu ra!”
Dịch Nhiên co lại khóe miệng, nhìn Vu Đồng đơn thuần cao hứng, nói không ra lời cự tuyệt cũng nói không ra lời đồng ý.
Trầm mặc bắt đầu bao phủ trong sơn động, Cố Vi nhìn Dịch Nhiên, ánh mắt phức tạp, Cố giáo sư vỗ vỗ tay cháu gái, đừng có nói nữa.
Tiểu Nhạc núp trong ngực Phùng giáo sư, cẩn thận nhìn Dịch Nhiên, nàng đối với đại ca ca này luôn sợ hãi.
Lý Kiến Lạc tựa ở 1 góc, không nói chuyện, 1 màn trên thuyền làm cho gã hiểu được, chọc giận Dịch Nhiên là không có kết cục tốt, cho nên gã tính toán đoạn đường này phải ngoan ngoãn nghe lời, bất quá ả Nhan Diễm kia, hừm, tốt nhất đừng có cho gã trông thấy!
Lưu Huy đi tới đưa cho Dịch Nhiên một quả khô, “Dịch Nhiên, chịu chút a.” Dọc theo con đường này có thể ăn đã sớm bị người khu an toàn đào đi, cho nên, tìm được đường sống trong chỗ chết, Dịch Nhiên hẳn là còn chưa có ăn cái gì a.
Tiếp nhận quả khô, Dịch Nhiên cắn hai ba cái, suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng, “Một hồi tôi nghĩ biện pháp trà trộn vào khu an toàn, Vu Đồng ở đây phụ trách chiếu cố bọn họ.”
“Dạ.” Vu Đồng vội vàng gật đầu, hắn biết Dịch ca nhà hắn lợi hại nhất.
Liễu Hy kinh ngạc nhìn Dịch Nhiên, không nghĩ tới Dịch Nhiên sẽ đột nhiên đồng ý, lập tức thống hận chính mình, nếu như chính mình lợi hại chút, cũng không…
“Dịch Nhiên…” Một thanh âm yếu ớt gọi Dịch Nhiên đang định rời đi.
Dịch Nhiên quay đầu lại.
“…” Cố Vi thấy Dịch Nhiên như trước hờ hững, nuốt vào lời muốn nói, “… Một đường cẩn thận.”
Gật gật đầu, Dịch Nhiên đi ra sơn động.
Đi vào căn cứ không riêng gì điều tra tình huống, còn có tìm xe, đương nhiên, nếu như bên trong tình huống tốt, cậu sẽ không để ý đi cứu Mạc Phi Liên bọn họ ra, dù sao nếu muốn mang theo mấy người thường, cậu không cho là mình có bản lãnh đó.
“Một tinh thạch cấp 1.” Thủ vệ nam nhân trung niên gãi đầu tóc bẩn, vô tình liếc Dịch Nhiên.
Dịch Nhiên đưa tới một cái tinh thạch, trung niên nam nhân nhãn tình sáng lên, sau đó ý bảo đội tuần tra mở cửa.
Nói là mở cửa, kỳ thật chính là kéo hàng rào sắt ra.
Dịch Nhiên đi vào, không có chú ý xa xa có ánh mắt khát vọng.
“Đại Minh, sao vậy?”
“Chị, ca ca vừa mới tiến vào.” Trương Đại Minh chỉa chỉa khu an toàn.
Thiếu nữ xoa xoa tóc Trương Đại Minh, “Đại Minh ngoan, chờ em sau khi lớn lên lợi hại đánh được tinh thạch cũng có thể đi vào.”
Đứa nhỏ mắt sáng ngời, “Chị, em từ nay về sau cũng có thể đánh được tinh thạch sao?”
“Có thể.” Thiếu nữ khẳng định gật đầu.
Đứa nhỏ vui vẻ.
Đi vào, Dịch Nhiên mới phát hiện cái trụ sở này tuy đơn sơ nhưng vẫn có chiến hào cao 2m, bên trong cắm đầy miếng sắt, có thể tạm thời ngăn cản tang thi công kích, bất quá tang thi không có cảm giác đau, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, sao đơn giản đỡ được như vậy?
Căn cứ bố cục rất đơn giản, tất cả đều là người địa phương, phần lớn là lều đơn giản, cũng có vài cái nhà gỗ, còn có nhà hàng và sân vận động, nhìn ra được trước kia hẳn là làng du lịch.
Cách đó không xa còn có hai nhà biệt thự độc lập dưới núi, Dịch Nhiên mắt nhíu lại, chỗ đó hẳn là chỗ ở cho cán bộ quan trọng, như vậy Mạc Phi Liên bọn họ sẽ bị giam ở chỗ kia? Hay là đã…
Chậc, nếu đã giết thì có tìm cũng đã muộn, trước tìm xe.
Khi Dịch Nhiên đang đi dạo khắp nơi, một bóng người lén lén lút lút đuổi sau cậu.
Cùng lúc đó trong sơn động.
Vu Đồng hối hận, “Liễu ca, anh nói tôi như vậy có thể làm cho Dịch ca thật khó khăn không? Vạn nhất Dịch ca…” Vu Đồng một trận hoảng sợ, hắn rõ ràng cũng nhìn ra Dịch Nhiên trong mắt cự tuyệt, nhưng vẫn nói như vậy, kỳ thật không có Dịch ca, bọn họ cũng muốn cứu ra, nhưng mạng Dịch ca không biết có đáng giá hay không.
Liễu Hy an ủi, “Không có chuyện gì, Dịch Nhiên so với cậu tưởng tượng càng mạnh hơn, cậu ta không có việc gì.” Đúng vậy, chiếu theo tính tình ích kỉ của Dịch Nhiên, khẳng định một khi gặp nguy hiểm thì lập tức rút lui, sao có thể bị đôi ba câu của Vu Đồng nói động lòng, chịu đáp ứng đi nhất định bên trong còn có ý đồ cậu ta muốn, bất quá, Dịch Nhiên, cậu cũng hiểu, cậu có dị năng cường đại mà không có bối cảnh sẽ rất nguy hiểm, thừa dịp hiện tại tranh thủ cơ hội a, trải qua chuyện trên thuyền, hơn nữa hiện tại có ân cứu mạng, bọn họ nhất định sẽ càng cảm kích cậu.
Đối với Liễu Hy nghĩ gì, Dịch Nhiên không có cảm giác được mà hắc xì, ngược lại làm cậu đề cao cảnh giác, cậu bị người theo dõi!
Đã tránh không khỏi, Dịch Nhiên trực tiếp xoay người đối diện, “Ai?”
Nam nhân hèn mọn bỉ ổi chà xát tay, nhìn chằm chằm vào cái cổ Dịch Nhiên lộ ở bên ngoài, thằng nhóc này vừa tiến vào gã đã theo dõi, thoạt nhìn sạch sẽ tựa như không có ăn nằm với người nào, bất quá hiện tại cái thế đạo này, loại tiểu tử như thế có thể một mình sống sót, ngoại trừ dùng thân thể còn có thể làm gì?
Dịch Nhiên chỉ là thoáng nhìn liền hiểu nam nhân đang suy nghĩ gì, nhếch miệng, đao trên tay nhoáng một cái, “Cút.”
Lúc đầu nam nhân căn bản không có bị hù, ngược lại nở nụ cười, “Có cá tính, tôi đã lâu không có chơi đùa nam nhân có cá tính như vậy, biết rõ tôi là ai không? Tôi là tam đầu mục, theo tôi, cậu có ăn ngon uống ngọt, nếu không, tôi có thể lập tức đá cậu ra ngoài, bên ngoài cũng không thư thái như bên trong như vậy đâu ~~”
Câu tam đầu mục kia thành công làm cho Dịch Nhiên thu hồi đao, lập tức Dịch Nhiên khinh miệt cười, “Chê cười, ngươi nói ngươi là tam đầu mục ta liền tin?”
Nam nhân hèn mọn bỉ ổi cười, đến sát bên cạnh Dịch Nhiên một chút, không nghĩ tới người lạnh lùng như vậy khi cười rộ lên lại xinh đẹp như thế, nếu là trên giường…
Nam nhân nóng vội liền kéo đội tuần tra đi ngang qua chứng minh thân phận của mình, đội tuần tra cam đoan, đánh giá Dịch Nhiên, chậc chậc, mặt hàng tốt như vậy lại để cho tam đầu mục làm nát bét.
Vừa nghe đối phương là thật, Dịch Nhiên giấu tinh quang dưới đáy mắt, “Muốn ta cùng ngươi có thể, trước tiên đem anh của ta thả.”
“Anh của cậu?” Nam nhân kia nhìn khuôn mặt Dịch Nhiên, trong ấn tượng tựa hồ không có khuôn mặt giống như vậy a, nếu có đã sớm bị gã đem tới tay.
“Hôm trước, anh của ta từ N thị tới…”
Nam nhân nghĩ nghĩ, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là đám người kia a, bất quá, trong đám người kia có quân nhân chính quy, tuy hiện tại bởi vì tang thi làm cho quốc gia quản chế không đến nơi này, nhưng về sau ổn định, 1 khi bị cáo trạng…
Nam nhân tuy hèn mọn bỉ ổi, nhưng còn chưa tới trình độ bị sắc làm mờ trí khôn, hơn nữa gã chỉ đứng thứ 3, mặt trên còn có hai người, quan trọng nhất là cái danh đứng thứ 3 của gã, toàn bộ là nhờ bắt được anh của cậu.
Vừa thấy nam nhân do dự, Dịch Nhiên khóe mắt nháy, vô hạn phong tình, “Chỉ cần anh của ta an toàn thì tốt rồi… Nếu như ngươi giúp ta ~~ tùy ngươi muốn như thế nào cũng được ~~”
Bị tùy tiện hai chữ ‘tùy ngươi’ đánh trúng nhược điểm, nam nhân lập tức tước vũ khí đầu hàng, dù sao chỉ là một tù binh, hơn nữa đợi đem tiểu tử này chơi chán, sau đó lại đem bọn họ giết cùng một chỗ, thần không biết quỷ không hay.
“Được!” Nam nhân vỗ tay một cái, “Anh của cậu tên gì?”
“Mạc Phi Liên.”
Mạc Phi Liên sao? Được, một hồi nhìn kỹ xem tiểu tử kia có đẹp như thằng nhóc này không? Nếu như lớn lên không tệ ~~ nam nhân lại lộ ra nụ cười bỉ ổi.
Hết chương 55.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mắng ta a mắng ta a, làm cho điên cuồng mưa to gió dữ thêm chút a, Tiểu Nhiên cứ như vậy, không có sửa lại, ta cũng không có tính toán sửa. Nếu như ngay từ đầu ta muốn Tiểu Nhiên ích kỉ ta liền dứt khoát viết như vậy, nếu như là người thiện lương, a, được rồi, ngươi vào không gian mà sống a, còn trồng lương thực, như vậy sẽ bảo tồn nhân loại sinh sôi nảy nở, lại bảo vệ  thế giới hòa bình.
Có người nói Tiểu Nhiên quá ích kỷ, đối với thế giới không có chỗ tốt, văn này viết vốn không có ý định cho Tiểu Nhiên đi cứu vớt thế giới bảo vệ hòa bình, đã không có tính toán này ta thật sự nghĩ mãi mà không ra cậu ta sẽ đối thế giới có chỗ tốt gì? Đời trước không có người trợ giúp cậu ta, chẳng lẽ đời này để cậu ấy nên trợ giúp người khác sao? Cũng bởi vì người khác thiện lương sao? Như vậy, người khác cho cậu ta thiện lương nhưng cậu ấy không cần thì sao?
Được rồi, tiếp tục mắng ta lãnh huyết vô tình cố tình gây sự đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.