Thân ảnh như quỷ mị hư vô tới gần con nhện, cách con nhện một bước, tinh thần lực tập trung, băng nhanh chóng phong bế chân con nhện, trên tay tăng lực đạo, Dịch Nhiên một bả đánh xuống. “Hí!!” Con nhện biến dị bị đau phát ra thanh âm chói tai, âm vang truyền vào trong tai của bọn họ, Vu Đồng và Mạc Phi Liên tinh thần lực bị thương phun ra máu tươi, lập tức hôn mê bất tỉnh. “Mang bọn họ đi.” Dịch Nhiên cố nén ngất đi, gian nan tới gần Người Gầy. “Nhưng mà cậu…” “Đừng nói nhảm, mau đi.” Người Gầy biết rõ Dịch Nhiên sống không lâu, cũng biết Dịch Nhiên muốn lưu lại kéo dài thời gian, cho nên sau một khắc hắn lập tức ôm lấy Mập Mạp, Phỉ Phỉ vịn Mạc Phi Liên và Vu Đồng đi đến cửa chính. Vốn Phỉ Phỉ muốn đi cứu Liễu Hy, bị Người Gầy ngăn lại, vết thương của Liễu Hy hắn đã xem qua, cùng Dịch Nhiên giống nhau, hiện tại mang hắn trở về cũng chỉ là nhiều hơn 1 cái tang thi mà thôi, cùng với toàn quân bị diệt, không bằng có thể sống vài người. Phỉ Phỉ chảy nước mắt nhìn bóng người không biết chết hay sống, Phi Liên, cậu tỉnh lại có hận tôi khi không có đi cứu Liễu Hy ca ca? Chỉ cần con nhện muốn đi tập kích Phỉ Phỉ bọn họ, Dịch Nhiên dùng đao tấn công. Bởi vì không có cố kị, cho nên Dịch Nhiên cũng không hạn chế tay chân, dù sao đã muốn biến thành tang thi, còn sợ bị cắn thêm mấy ngụm sao? Cận thận tới gần, nhảy lên, đâm 1 đao, đâm trúng 1 cái mắt kép con nhện. Máu từ cơ thể con nhện chảy ra, phá lệ dữ tợn. Bởi vì Dịch Nhiên luân phiên thương tổn, cho nên con nhện cũng không truy đuổi mấy người kia, ngược lại nhìn chằm chằm vào Dịch Nhiên, hận không thể đem Dịch Nhiên ăn hết. Dịch Nhiên thấy 5 người kia không còn thân ảnh, lại nghe xa xa truyền đến thanh âm khởi động xe, nhanh chóng chạy đến bên người Liễu Hy, ôm Liễu Hy vào không gian. Lưu ở bên ngoài một tia tinh thần lực, con nhện thấy mất đi mục tiêu tức giận đâm lên tường, tường bị đâm phá ra cái lỗ to, sau đó con nhện đi về phía khác tìm. Dịch Nhiên không cam lòng nhìn chằm chằm vào con nhện, đây là lần đầu tiên sau khi cậu sống lại chật vật như vậy. “Ngươi cũng rất ngu ngốc.” Dịch Nhiên buông lỏng Liễu Hy đi về phía con suối, “Cũng không biết có thể khôi phục hay không, không thể thì chúng ta sẽ biến thành tang thi cũng có bạn.” Trải qua lần trước biến hóa, con suối mở rộng thành một cái bồn tắm lớn, cho nên hai nam nhân tuy có chen chúc nhưng vẫn là dung nạp được. Xuống nước trước, Dịch Nhiên ở cổ Liễu Hy hung hăng đánh một kích, cậu cũng không muốn giữa đường Liễu Hy tỉnh lại phát hiện bí mật của mình. Sáu tiếng sao? Thật không cam lòng! Lúc tánh mạng bước vào giờ đếm ngược, Dịch Nhiên mới phát hiện nguyên lai cậu rất nhớ Ngao Mộ Thiên, tưởng niệm này với đời trước áy náy hoàn toàn bất đồng, “Thực xin lỗi, cả đời này lại để cho anh thất vọng rồi…” Khi Dịch Nhiên mở mắt ra, cậu đang ngủ trên giường quen thuộc, trên đầu là trần nhà quen thuộc mà lạ lẫm … Cmn, kiếp thứ ba đừng loạn chen ngang! Vừa vào nước, Dịch Nhiên liền ngủ mất, cho nên không có chú ý tới linh khí trong con suối chui vào miệng vết thương của cậu, miệng vết thương lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ bắt đầu khép lại trở thành nhạt đi, cuối cùng làn da khôi phục bình thường như trước, nhìn không ra một chút dấu vết bị thương. Mà Liễu Hy nằm trên đùi Dịch Nhiên, ngoại trừ miệng vết thương khép lại ở ngoài, còn có linh khí màu lam bao phủ toàn thân của hắn. Lúc Dịch Nhiên tỉnh lại thì liền phát hiện dị trạng Liễu Hy, bất quá so với dị trạng của Liễu Hy thì cậu càng cao hứng khi trên người mình không có vết thương, nói cách khác cậu sẽ không biến thành tang thi! Thật sự là không gian đa năng a. “Ưm…” Liễu Hy nhăn lại mi trường kiếm, đang muốn ung dung tỉnh lại thì cổ lần nữa đau xót, lại ngất đi. Không có biện pháp, quần áo trên người Dịch Nhiên toàn bộ đều bị ướt, cậu cũng không muốn như vậy đi ra ngoài. Thay đổi bộ quần áo, ăn quả táo, sau đó quan sát bên ngoài, xác định không có vấn đề gì, đem Liễu Hy ném vào trong hồ, nước lạnh buốt khiến cho Liễu Hy bị sặc, thừa dịp thời cơ này, Dịch Nhiên mang Liễu Hy ra không gian. Liễu Hy xoa xoa thái dương, đau quá, rốt cuộc làm sao vậy? Gian nan mở to mắt, đây là nơi nào? Trước mắt là một nhà máy bỏ hoang, trên mặt đất là vết máu và phần còn lại của chân tay đã bị gặm, mắt đen co rút lại, đây là địa phương gì?! Đầu đau như muốn vỡ ra, Liễu Hy một tay ôm đầu, một tay giữ chặt người bên cạnh, “Cậu là ai? Đây là chỗ nào?” Lời nói có trật tự như thế… Dịch Nhiên nhìn Liễu Hy, đôi mắt sáng rõ mà kiên nghị, không có cười ngây ngô như trước, minh bạch, “Tôi gọi là Dịch Nhiên, đây là N thị.” “N thị? Không có khả năng! N thị không có khả năng có chỗ này! Cảnh sát? Chết nhiều người như vậy vì sao còn chưa tới?” Dịch Nhiên mặc kệ hắn, cậu hiện tại tính toán đi ra ngoài tìm chiếc xe. “Trong này bị cướp sao?” Liễu Hy không có cách nào khác, chỉ phải đi theo Dịch Nhiên, đột nhiên hắn chứng kiến một thân ảnh kỳ quái, “Đó là cái gì?” “Tang thi.” “Tang thi? Tôi hiểu rồi, các người đang quay phim.” “Chính anh hảo hảo ngẫm lại.” Dịch Nhiên không phải Mạc Phi Liên, không có nghĩa vụ chiếu cố Liễu Hy. Nghe xong Dịch Nhiên nói, Liễu Hy tĩnh tâm, hắn thuở nhỏ trầm ổn hiểu chuyện, vừa mới nãy thất thố cũng chỉ là nhất thời không cách nào tiếp nhận thôi, hiện tại xem ra, đây hết thảy thật sự rất quen thuộc… Ngay sau đó một vài hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu, là trí nhớ của mình… Liễu Hy cười khổ một tiếng, một khi thanh tỉnh, không phải thuộc về mình. “Cậu phải về căn cứ?” Dịch Nhiên gật gật đầu. Liễu Hy không có nói nữa, bọn họ cũng không phải quen thuộc lẫn nhau. “Anh còn dị năng sao?” Dịch Nhiên hỏi, trong nội tâm cũng đang tính toán, nếu như Liễu Hy không còn dị năng, nếu lặp lại tình huống kia thì liền bỏ mặc hắn, dù sao vừa rồi là bởi vì chính mình bị thương cho rằng sẽ biến thành tang thi, cho nên mới đem Liễu Hy đồng bệnh tương liên mang vào, nhưng hiện tại Liễu Hy bình thường, cậu cũng không bị thương, không quan trọng sẽ không vào không gian. “Dị năng?” Liễu Hy cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó giật mình, con mắt thoáng nhìn tảng đá bên cạnh, tảng đá bay lên không trung. Dịch Nhiên gật gật đầu, sau đó đưa cho Liễu Hy một cây đao, “Thời điểm tinh thần lực chống đỡ hết nổi có thể dùng đao.” “Cám ơn.” “Tôi chỉ muốn an toàn trở về.” “Tôi cũng vậy.” Đi hai bước, Liễu Hy mắt nhìn bốn phía, “Con nhện kia…” “Sao?” “Tôi có biện pháp giết nó.” “Nói.” “Bụng con nhện là nhược điểm, tôi có thể chế trụ con nhện, cậu đâm vào bụng nó, sau đó thừa dịp con nhện phòng ngự yếu thì…” Liễu Hy lấy tay ở chỗ cổ vẽ một cái. “Anh có nắm chắc?” “Có.” “Tốt lắm.” Lại nói tiếp, Dịch Nhiên đối con nhện kia cũng là một bụng hỏa, hơn nữa trong không gian có con suối có thể trị liệu bệnh độc tang thi, cho nên Dịch Nhiên rất muốn lại thử một lần, cho dù thất bại thì trở lại không gian chữa thương là được, về phần Liễu Hy, hắn là ai? Hai người theo hướng con nhện lúc trước trốn đuổi theo, thật không thể tưởng tượng nổi chính là, đường xá không có một cái tang thi, đuổi tới nơi, con nhện biến dị đang xé xác ăn một người, chưa thấy qua tình huống huyết tinh như thế, Liễu Hy chống tường nôn ra. “Nôn xong thì bắt đầu.” Liễu Hy xin lỗi khoát khoát tay, tuy trong trí nhớ cũng có loại hình ảnh này, nhưng dù sao cũng là ‘cưỡi ngựa xem hoa’ không phải rất rõ ràng, nhưng bây giờ là hiện trường trực tiếp, làm cho hắn nhất thời không có cách nào tiếp nhận. Liễu Hy trực tiếp khống chế một tảng đá cao 1m nện lên đầu con nhện, bởi vì tập kích tới đột nhiên, cho nên con nhện bị nện vừa vặn, sau đó, bảy phiến lá cây phân biệt đâm vào mắt kép con nhện, thành công làm cho con nhện mất đi thị lực. Thân ảnh Dịch Nhiên tăng tốc, không chờ Liễu Hy thấy rõ, đã đến dưới bụng con nhện, tập trung lực lượng hết sức, đâm rách bụng con nhện, chảy ra nội tạng. Con nhện bị đau lăn lộn dưới đất, bởi vì biến dị thú chưa toàn bộ tang thi hóa, cho nên vẫn tồn tại cảm giác đau. Sau đó Dịch Nhiên đóng băng chân con nhện, dùng sức chém. Sóng siêu âm chói tai lần nữa vang lên, Liễu Hy và Dịch Nhiên tuy trước tiên bưng kín lỗ tai, nhưng vẫn bởi vì không chịu nổi mà khóe miệng bắt đầu đổ máu. Liễu Hy nhìn đao trên tay, tập trung tinh thần lực lên đao, đao thong thả bay lên, như mũi tên chém vào phần cổ con nhện, Dịch Nhiên bổ thêm một đao, âm thanh chói tai biến mất, con nhện đầu thân khác biệt. “Hợp tác vui vẻ.” Liễu Hy duỗi tay mỉm cười nói. “Hợp tác vui vẻ.” Dịch Nhiên giật nhẹ khóe miệng. Sau đó Dịch Nhiên đem thú hạch trong đầu con nhện móc ra, thú hạch đỏ tươi mượt mà, so với con gấu trước kia thì lớn hơn, hẳn là cấp 4. “Đúng rồi, tôi muốn hỏi, vì sao quần áo của tôi bị ướt?” Trí nhớ Liễu Hy chỉ tới lúc con nhện làm mình bị thương, sau đó ngất đi. “Thấy anh vẫn không có tỉnh, cho nên đem nước giội trên người của anh.” Dịch Nhiên chỉa chỉa bình nước suối còn thừa một chút. “Nha.” Tuy cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng Liễu Hy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cho nên dứt khoát không nghĩ nữa. Liễu Hy khôi phục trí nhớ so với trước kia khá hơn, có thể khống chế lực thật tốt, còn có tuyệt kĩ bẻ khóa xe, ba cái xe ven đường cửa xe bị khóa chặt đều được hắn mở ra, cho nên hai người theo ven đường thuận lợi lái xe về căn cứ. Tang thi trên đường tuy tốc độ so với ban đầu nhanh hơn, nhưng đối với hai người vẫn không thành vấn đề, chạy đến nửa đường, thấy một cỗ xe Hummer màu đen trước mặt. Dịch Nhiên ý bảo Liễu Hy dừng xe, xe kia là của cậu, như vậy người ngồi trên đó tất nhiên là… Quả nhiên, khi trông thấy Dịch Nhiên, Hummer ngừng lại, Vu Đồng là người thứ nhất bổ nhào qua, “Dịch ca, tôi chỉ biết anh không có việc gì.” Lần này bọn họ trở lại là vì Mạc Phi Liên sau khi tỉnh lại thì ồn ào phải quay lại, cho dù bọn họ không đi, một mình hắn cũng muốn đi, cho nên bọn họ đành phải trở lại. Hiện tại đã qua 6 tiếng đồng hồ, mà Dịch Nhiên và Liễu Hy còn sống, xác thực là ngoài dự liệu của bọn họ, bất quá coi như là chuyện may mắn, về phần tại sao Dịch Nhiên và Liễu Hy còn sống… “Có lẽ là ông trời phù hộ a.” Dịch Nhiên đáp, bởi vì ông trời cho nên cậu sống lại, bởi vì ông trời cho nên cậu có tùy thân không gian, bởi vì ông trời cho nên cậu cùng bọn họ gặp nhau. “Đúng vậy a, cảm tạ ông trời.” Bởi vì tận thế tới đột nhiên, xuất hiện kỳ tích cũng rất bình thường, cho nên những người khác cũng không nghi ngờ. Về phần Mạc Phi Liên, hắn đang ngơ ngác nhìn Liễu Hy, tươi cười quen thuộc, mặt mày quen thuộc, trí tuệ ẩn sâu ở đáy mắt, đây hết thảy không phải Hy đã mất đi trí nhớ, “Hy…” Liễu Hy cũng nhìn thấy Mạc Phi Liên, trong lòng rối bời, hắn nhớ lại chuyện trước kia cũng không có quên chuyện mấy năm nay, cho nên Phi Liên yêu hắn và đối xử tốt với mình hắn cũng biết, nhưng là, Phi Liên và hắn, thật sự chỉ có thể làm người yêu sao? Ở trước mặt Phi Liên, hắn luôn cảm thấy có tội, bởi vì hắn đem Phi Liên làm đệ đệ, bởi vì hắn lớn hơn Phi Liên, cho nên khi hắn biết rõ Phi Liên yêu say đắm mình, phản ứng đầu tiên chính là hắn có phải là làm sai chỗ nào, cho nên mới làm cho Phi Liên sinh ra lỗi giác như vậy? “Tôi…” Mạc Phi Liên đi đến trước mặt Liễu Hy, lại không biết nên nói cái gì. “Được rồi, trở về rồi hãy nói.” Phỉ Phỉ tới đuổi người, “Sau khi trở về muốn nói như thế nào thì nói như thế đó.” Ánh mắt luôn nhìn Liễu Hy, đáy mắt hàm chứa khổ sáp. Liễu Hy nhìn Mạc Phi Liên lại nhìn Phỉ Phỉ, lên xe. Đến căn cứ, Mạc Phi Liên mang theo Người Gầy đi trả nhiệm vụ, những người còn lại tụ ở trong phòng Mạc Phi Liên, đây cũng là phòng Liễu Hy, bọn họ cho tới nay đều ngủ cùng một giường lớn. Dịch Nhiên chờ đợi một hồi liền đi ra ngoài, kết quả gặp được Lý Điềm Điềm, so với trước kia, Lý Điềm Điềm càng gầy cũng càng cứng cỏi, đời trước cậu đối với loại con gái như Lý Điềm Điềm không có hứng thú, đời này lại khác, nếu không phải đem nửa đời sau cho Ngao Mộ Thiên, có lẽ tìm loại nữ nhân này không tồi. “Dịch Nhiên, đã lâu không gặp.” Lý Điềm Điềm thấy Dịch Nhiên, cười nói. Dịch Nhiên gật gật đầu, “Đã lâu không gặp.” “Gần đây thế nào?” “Bình thường.” “Nghe Dư Thiên nói cầu đến B thị bị sập, vẫn còn đang sửa cầu.” “Dư Thiên?” Mặt Lý Điềm Điềm đỏ lên, “Chính là Dương Dư Thiên của Dương gia thôn, tôi cùng anh ấy tính toán đợi cuộc sống ổn định chút thì kết hôn.” “Chúc mừng các người.” “Cám ơn.” Về sau Dịch Nhiên từ Vu Đồng biết được, sau lần thiên tai kia, Lý Điềm Điềm cũng cùng bọn họ một chỗ, mà Dương Dư Thiên từ sau khi Dương gia thôn bị hủy ngược lại như là buông xuống gánh nặng, không hề không công gánh lấy trách nhiệm mà người khác yêu cầu. “Những người kia, khi ngươi cho thì bọn họ thiên ân vạn tạ, khi ngươi không cho nữa, bọn họ sẽ đem ngươi mắng không đáng một đồng, mà Dương Dư Thiên luôn mang gánh nặng Dương gia thôn trên vai, hiện tại thôn không còn, cho nên người cũng kiên định rất nhiều, cũng bởi vì như vậy, chị Điềm Điềm mới có thể vừa ý Dương Dư Thiên.” Vu Đồng lộ ra bát quái. “Nha.” “Dịch ca, anh không kinh ngạc cũng không hứng thú.” “…” “Cha mẹ của chị Điềm Điềm cũng tìm được rồi, hai người rất tốt, cho nên chị Điềm Điềm tính ở lại căn cứ này, chị ấy nói, hiện tại cũng không biết tận thế khi nào hết, cùng với khắp nơi tìm chỗ an toàn không bằng an ổn qua ở đây, tuy chị không có dị năng, nhưng chị có tay có chân, người khác có thể làm chị cũng có thể làm, cho dù ở tận thế, chị cũng vậy có thể sử dụng hai tay của chị bảo vệ tốt người nhà của mình.” “Không sai.” Nếu như đời trước mình cũng có cái giác ngộ này, có phải là sẽ không có nhiều tiếc nuối như vậy… Buổi tối, bởi vì ngoại trừ thịt mang về nộp lên trên thì còn thừa rất nhiều thức ăn khác, vì vậy Mạc Phi Liên triệu tập mọi người liên hoan, đầu bếp tất nhiên là Mập Mạp. Lúc chiều không biết Mạc Phi Liên cùng Liễu Hy nói cái gì, hiện tại hai người vẫn là cùng một chỗ, chỉ có điều sủng nịch trong mắt Mạc Phi Liên đã chuyển thành yêu say đắm, mà Liễu Hy phần lớn về sau còn không có thói quen cử chỉ của Mạc Phi Liên, tỷ như hiện tại. “Hy, ăn miếng thịt.” Mạc Phi Liên theo thói quen gắp miếng thịt đưa qua. “Tôi tự mình gắp là được rồi.” Liễu Hy bất an nhìn chung quanh, hắn là nam nhân, so với Mạc Phi Liên lớn hơn, lại bị Mạc Phi Liên đối xử như thế không biết những người còn lại sẽ nghĩ như thế nào, về sau có thể hay không mang tiếng xấu cho Mạc Phi Liên, những điều này hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Mạc Phi Liên thất vọng đem thịt nhét trở lại trong miệng mình, không sao, một ngày nào đó Hy sẽ đón nhận tâm ý của mình, ta sẽ làm Hy từ nay về sau chỉ có mình hắn! Đêm đó sau khi trở về, Dịch Nhiên lặng lẽ chạy ra khỏi cửa, lẻn vào một gia đình, cẩn thận đem người ôm vào không gian, lại uy một ít nước màu lam, sau đó đem người thả trở về. Lý Điềm Điềm, từ nay về sau con đường của cô chính mình đi, tôi chỉ có khả năng giúp đỡ đến nơi đây. Hết chương 46. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chú thích: lam thủy không thể mang ra không gian a, chỉ có thể ở trong không gian sử dụng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]