Chương trước
Chương sau
“Đứng lại!” Một đám người cầm gậy gỗ chặn tại ven đường.
Nhanh như vậy đã có cướp bóc sao? Dịch Nhiên nhìn trên mặt đường rơi vãi mấy cái đinh sắc bén, đem xe ngừng lại, hạ cửa kính xe xuống.
“Xuống xe!” Một người trung niên dữ tợn dùng gậy sắt gõ gõ cửa xe, thấy Dịch Nhiên liền một trận yêu thương.
Dịch Nhiên bốn người xuống xe, nam nhân dữ tợn thấy Lý Điềm Điềm xinh đẹp động lòng người, ánh mắt hung ác lập tức trở nên mê đắm.
Lý Điềm Điềm vội vàng trốn sau lưng Dương Minh, Dịch Nhiên nàng không dám trốn, Vu Đồng nàng chưa quen thuộc, cho nên chỉ có thể tìm Dương Minh.
“Đại ca, trong xe bọn họ có rất nhiều đồ ăn!” Tiểu thanh niên đầu chuột nhìn bên trong cửa xe, mắt nhỏ phát ra ánh sáng tham lam.
“Mang thứ đó chuyển xuống.” Nam nhân dữ tợn giơ tay lên, ý bảo người đứng phía sau đi khuân đồ.
Lại bị Dịch Nhiên ngăn lại, “Dựa vào cái gì?”
Ánh mắt lạnh băng giống như đang nhìn người chết, nam nhân dữ tợn rùng mình.
Nếu là bình thường gã còn biết tiến lùi, nhưng gã đã đói bụng suốt hai ngày.
Bắt đầu từ ngày hôm qua, trong nhà máy không ngừng có người biến thành tang thi, gã tận mắt thấy toàn bộ quá trình một người sống biến thành tang thi, rồi ăn sống một người khác, gã sợ tới mức tè trong quần tại chỗ.
Thế nhưng bản năng muốn sống khiến gã leo ra phía sau kí túc xá, may mắn phát hiện một cái lỗ chó, liền bò ra khỏi nhà máy.
Về phần những người bên cạnh gã, đều là may mắn chạy khỏi nhà máy, có một số là người ở đây, vốn muốn về nhà, nhưng không ngờ trong thôn cũng có tang thi, không dám cùng tang thi so tốc độ, cho nên bọn họ chỉ có thể ở ngoài du đãng, dựa vào cướp bóc mà sống.
Nhưng trong đây hẻo lánh, cướp đoạt không được mấy người a, cho nên hiện tại gặp được một con dê béo, tuyệt đối không thể buông tha!
Nam nhân dữ tợn hít một hơi lấy can đảm, hơn nữa cô gái kia lớn lên không tệ, vợ gã mới chết năm trước, hiện tại cưới cô gái kia cũng tốt, lấy đủ can đảm, cứng ngắc nói, “Mang đi cho ta!”
Một hỏa cầu đánh trên mặt đất, tóe lên vô số hoa lửa.
“Chơi ma thuật a.” Nam nhân dữ tợn không kinh ngạc, chuyện dị năng giả còn chưa truyền đến nơi này.
Dịch Nhiên mắt phát lạnh, nếu không có đinh trên đất, cậu sao phải xuống xe cùng đám người kia chít chít méo méo? Sớm đã đụng chết một người, ít một cái!
Hôm nay muốn dùng dị năng dọa bọn họ, khiến cho bọn họ cầm lại đinh, lại không nghĩ rằng những người này không nhìn ra dị năng.
Vung tay lên, một đạo băng nhận xẹt qua tay nam nhân dữ tợn, lạnh băng một mảnh.
“A! Đại ca, tay của ngươi!”
Nam nhân dữ tợn nhìn tay của mình, trụi lủi một mảnh, không có 5 ngón tay, lúc nãy bởi vì đóng băng mà dây thần kinh tê dại, giờ tan băng thì đau đến thê thảm, thanh âm vang tận mây xanh, “A!”
Đáng chết, nhất định sẽ đưa tới tang thi!
Cũng không tính toán khiến cho đám người kia cầm đinh trở về, Dịch Nhiên lên xe, ba người còn lại thấy hành động của Dịch Nhiên cũng vội vàng ngồi vào trong xe.
Chuyển xe, quẹo vào một cái đường rẽ.
“Dịch ca, cái này?” Đây là hướng… Dương Minh không xác định.
“Nếu không có đường, chúng ta liền từ ruộng chạy qua.” Hiện tại khí trời khô ráo, lại không có người để ý tới, chỉ cần hai ba ngày có thể làm cho ruộng đồng khô hạn, đến lúc đó đi trên mặt là được.
Nhìn không chút do dự nghiền nát rau dưa, Vu Đồng một hồi tan nát cõi lòng, thật sự là lãng phí a.
“Đó là cái gì?” Dịch Nhiên đột nhiên nhìn bên phải hỏi.
“Cái đó?” Dương Minh rành địa hình nên vội vàng nhìn sang, “Đó là nhà máy chế biến, nghe nói là có một người Hồng Vân thôn ở nước ngoài phát tài, trở về đầu tư, thiệt nhiều người Hồng Vân thôn ở trong đó làm việc.”
Phải không? Bất quá nhìn những người kia lúc nãy, phỏng chừng nhà máy cũng dữ nhiều lành ít, Dịch Nhiên dự định nghỉ ngơi một đêm, tính toán bị ngâm nước nóng.
Lái xe không được một lúc, một đám tang thi hiện ra trước mắt, phỏng chừng là thanh âm vừa rồi đưa tới, Dịch Nhiên đạp chân ga, hung hăng đụng vài cái tang thi gần đó.
“A!” Lý Điềm Điềm kêu một tiếng sau đó vội vàng che miệng lại.
Một khuôn mặt tang thi đột ngột dính vào trên cửa xe, thiếu con mắt động tối om nhìn nàng, nước bọt màu vàng chảy dài trên kính xe, miệng há lớn, lộ ra hàm răng sắc nhọn, làn da trên mặt thiếu hơn phân nửa, lộ ra thịt bên trong.
Đối với một thiếu nữ mà nói, xác thực rất chấn động.
Dịch Nhiên thuần thục điều khiển tay lái, nhìn đại thụ trước mặt mà nheo mắt lại, khéo léo chạy sát qua, tang thi trên cửa sổ xe rớt xuống.
Đối với Lý Điềm Điềm thét lên, Dịch Nhiên không nói gì thêm, dù sao đã sớm đưa tới tang thi, hơn nữa bản năng con người không trải qua lý trí, chỉ là cậu ở trong lòng quyết định, lần sau nếu gặp lại loại người như nam nhân dữ tợn kia thì trực tiếp giết, mà không phải chặt đứt ngón tay để gã còn thét lên.
Lần này may mắn còn có lối rẽ, nếu như trước sau có tang thi chặn đường, chính mình rất có thể sẽ để mệnh tại đây, chính mình thiếu chút nữa bị lòng dạ đàn bà của mình hại chết!
Tay dùng sức nắm vô lăng trở nên trắng bệch, Dịch Nhiên giết tang thi không lưu tình, đó là bởi vì cậu nhận định tang thi là một loại sinh vật khác.
Nếu thật là giết người, cậu cũng sẽ sợ, cho dù cậu xấu xa cỡ nào, cậu cũng chỉ là thiếu niên 19 tuổi, chưa từng giết người, hở một tý là giết người thật đúng là không cách nào chấp nhận được.
Nhưng là, cậu hiện tại bắt buộc chính mình phải chấp nhận giết người, ở loạn thế, người xấu bị phóng đại gấp mười lần, trước tận thế có thể trộm ít tiền, sau tận thế có thể đẩy người vào bầy tang thi, cho nên cậu muốn bảo vệ mình, cho dù trả giá là giết người, cho dù cùng mình mang dòng máu nhân loại cũng phải giết!
Ba người còn lại rất ăn ý không nói chuyện, vì sắc mặt Dịch Nhiên rất khó coi, nếu như trước kia chỉ là thiếu niên lạnh lùng, hiện tại chính là Ma vương đầy sát khí chết chóc, chỉ sợ bọn họ vừa nói sẽ có băng trùy xuất hiện, cho nên tánh mạng thứ nhất, giữ yên lặng.
Loại áp suất thấp này luôn luôn duy trì liên tục đến khi trông thấy một con gà ở ven đường, đó chỉ là gà mái, kêu cục ta cục tác.
“Thật là kỳ quái, cư nhiên còn có gà trong này?” Gà này ở đâu ra? Ở gần Hồng Vân thôn sao? Gà này đi tản bộ cũng quá xa, Dương Minh suy nghĩ miên man.
“Thoạt nhìn ăn thật ngon.” Vu Đồng chính là cái cật hóa a, tuy hắn so với Dương Minh ăn ít hơn.
“Vì cái gì con gà vẫn còn hảo hảo? Tang thi không ăn nó sao?” Nữ sinh duy nhất suy nghĩ đến trọng điểm vấn đề, đây cũng là vấn đề Dịch Nhiên đang suy nghĩ
Dịch Nhiên đối tận thế hiểu rõ không? Không rõ ràng.
Khi tang thi bộc phát liền trốn trong nhà, sau đó được Ngao Mộ Thiên cứu ra mới lần đầu tiên trực diện thấy thành thị rách nát, tang thi hung tàn.
Trên đường đi N thị lại được bảo hộ nghiêm nghiêm thực thực, sau khi được đưa đến căn cứ người sống thì mỗi ngày co lại ở bên trong cùng mỹ nữ và tiểu hài tử, bên ngoài ra sao cậu căn bản không biết, duy nhất rõ ràng chính là tang thi và dị năng cũng là nhờ người khác chỉ hình minh họa mà biết, cho nên xác thực mà nói, Dịch Nhiên ngoại trừ sống lại, kỳ thật so ra kém một người sống chân chính ở tận thế đến mười ngày.
Cho nên Dịch Nhiên cũng không biết vì cái gì tang thi không ăn con gà? Không ăn gà, hay là không ăn động vật? Hiện tại không ăn, vậy về sau cũng không ăn?
Dịch Nhiên ngược lại tình nguyện động vật vĩnh viễn đừng lây loại bệnh độc này, nếu không, khắp năm châu bốn biển, nhân loại còn có thể tránh ở đâu?
Ba người còn lại thì chảy nước miếng, thật muốn ăn, nhưng bởi vì là Dịch Nhiên lái xe, cho nên bọn họ không có can đảm hô dừng xe đi bắt gà.
Dịch Nhiên kỳ thật không muốn đi bắt gà, chủ yếu là bởi vì thời điểm mổ bụng gà nhất định sẽ có mùi máu tươi.
———————–
Quẹo không dưới ba cái lối rẽ, cuối cùng chạy đến nhà máy.
Nhảy một cái ra khỏi xe, Dịch Nhiên cẩn thận từ trên tường nhìn xuống, nhà máy chế biến tràn đầy tang thi cứng ngắc đi qua đi lại, xem ra không thích hợp đi vào.
“Dịch ca, như thế nào?”
“Tất cả đều là tang thi, đổi chỗ.” Máy móc trong đó nhất định có thể làm vũ khí rất mạnh, Dịch Nhiên vốn tính toán nếu như tang thi ít, có thể tiện tay vào lấy vài cái làm vũ khí, xem ra hiện tại là không thể nào.
Đang muốn xoay người lên xe, một cái bóng đen đánh về phía Dịch Nhiên, Dịch Nhiên phát giác đằng sau không đúng liền lăn một cái né tránh.
Là một tang thi, tuy vẫn giống là hư thối không chịu nổi, nhưng lại cùng tang thi khác bất đồng, con mắt đỏ như máu, móng tay càng thêm sắc bén, tốc độ càng thêm nhanh nhẹn, sức mạnh càng cường đại hơn, động tác lưu loát hơn người bình thường.
Chẳng lẽ đây là biến dị tang thi? Dịch Nhiên âm thầm kinh hãi, cậu chỉ nghe người khác nói qua, cái này là lần đầu tiên tận mắt thấy.
Tuy kinh hãi nhưng động tác trên tay không chậm, một cái băng nhận trực tiếp phóng qua, tang thi không tránh thoát, nhưng chỉ xuyên qua cánh tay, đối với tang thi không hề có cảm giác đau căn bản không có tác dụng.
Tang thi không biết mệt mỏi, trong mắt của bọn nó vĩnh viễn chỉ có thức ăn.
Lần nữa tránh thoát, Dịch Nhiên tức giận, tang thi này sao có khí lực lớn như vậy, đại thụ vừa mới bị móng vuốt tang thi chạm đến liền xuất hiện một cái lỗ thật lớn, nếu như đổi lại là người, Dịch Nhiên rùng mình.
Dương Minh bọn họ vốn là muốn giúp, bị Dịch Nhiên ngăn lại, cậu còn phải cố sức để tránh, nếu như là Dương Minh và Vu Đồng, phỏng chừng đã sớm bị bắt, cậu cũng không muốn một lần đối mặt bốn tang thi.
Nhược điểm tang thi là đầu và xương sống, Dịch Nhiên lẩm nhẩm, tang thi lần thứ hai bổ nhào qua, một cái chớp mắt, cậu hạ thấp người, quét chân, thành công đốn ngã chân!
“Đóng băng!”
Dùng mắt thường có thể nhìn thấy tang thi bị đóng băng, sáng long lanh, nếu như đồ vật bên trong không chán ghét như vậy, sẽ là tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Đóng băng duy trì chỉ có 3 giây, mà xác xuất thành công lại không cao, lại hao tổn tinh thần lực, cho nên Dịch Nhiên rất ít dùng.
Lúc này, Dương Minh rất nhanh hạ cửa kính xe xuống, ném đao ra.
Dịch Nhiên tiếp nhận đao, trở tay chém, cảm giác dùng ống tuýp hoàn toàn bất đồng, đao chém vào trong thịt, mềm mại, chém qua cổ, giòn vang, máu tươi phun ra, đỏ thẫm.
Đầu tang thi rơi trên mặt đất, con mắt đỏ như máu trợn thật lớn.
Bẻ một nhánh cây bên cạnh, nhịn xuống chán ghét, ở trong đầu tang thi chọc chọc, chảy ra tuỷ não, máu loãng hồng hồng.
Lý Điềm Điềm thấy một màn như vậy, cũng nhịn không được nữa, mở cửa xe, ghé vào bên cạnh nôn ra, Dương Minh cũng không kiên trì bao lâu, sắc mặt trắng nhợt, theo bước Lý Điềm Điềm.
Chỉ có Vu Đồng hơi tốt một chút, sắc mặt tuy khó xem tới cực điểm, nhưng ít ra còn ổn định rất tốt.
Rốt cục nhánh cây đụng phải một vật thô sáp gì đó, Dịch Nhiên vui vẻ, mùi hôi cũng xem nhẹ không ít.
Nhưng không ngờ móc ra lại là con mắt, con mắt đỏ đậm ở dưới ánh mặt trời trở nên phi thường dữ tợn.
Chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục đào đào, lần này vận khí không tệ, một cái gì đó lăn ra, Dịch Nhiên đổ chút nước khoáng rửa sạch vật kia, tinh thạch màu trắng phản xạ tạo ra ánh sáng chói mắt.
Tinh thạch, là một loại kết tinh nằm ở giữa đầu tang thi, không chỉ có thể tăng dị năng của dị năng giả, quan trọng nhất là còn có thể đổi thức ăn!
Trước khi sống lại Dịch Nhiên nằm mộng cũng muốn có được một khỏa tinh thạch, cái này là lần đầu tiên, cậu rốt cục mò được tinh thạch.
Đúng vậy, mình sống lại, mình có năng lực! Mình có thể giết chết tang thi, có thể đạt được tinh thạch! Mình có thể ở tận thế sống sót!!
Run rẩy cầm lấy viên tinh thạch, lạnh băng băng, lại làm cho Dịch Nhiên có loại cảm giác muốn khóc…
Bất quá đây chỉ là biến dị tang thi cấp 1, từ nay về sau còn xuất hiện cấp 2, cấp 3, thậm chí tang thi cao cấp, cho nên mình cũng phải nỗ lực trở nên mạnh mẽ!
Kiên định nắm chặt viên tinh thạch, cầm tinh thạch cho người trong xe nhìn mấy lần, thuận tiện phổ cập thường thức cơ bản về tinh thạch.
“Dịch ca, anh nói đồ chơi này có thể cho chúng ta tiến hóa?” Không có hoài nghi lời Dịch Nhiên, Dương Minh trông mà thèm nhìn viên tinh thạch.
Dịch Nhiên gật gật đầu, tiếp nhận tinh thạch, “Đây là tinh thạch cấp 1, trong đầu biến dị tang thi cấp 1 mới có, nếu như sơ cấp dị năng giả hấp thu đủ năng lượng tinh thạch, có thể thăng cấp thành dị năng giả cấp 1, mà dị năng giả cấp 1 nếu muốn lên tới cấp 2 thì phải hấp thụ càng nhiều tinh thạch.”
Dương Minh gãi gãi đầu, “Sao nghe quen tai như vậy?”
Quen tai? Dịch Nhiên nhìn Dương Minh, chẳng lẽ hắn đã nghe qua?
“Giống như là trong trò chơi RPG, luôn luôn thăng cấp, gặp được quái vật sẽ càng lợi hại.” Vu Đồng xen vào nói.
Dương Minh bừng tỉnh đại ngộ, “Đã nói mà, khó trách quen tai như vậy.”
… Chỉ là trò chơi a…
“Cái kia…” Lý Điềm Điềm khát vọng nhìn tinh thạch trên tay Dịch Nhiên, “Cái kia có thể làm cho người có được dị năng sao?”
Dịch Nhiên lắc đầu, “Tinh thạch chỉ có thể làm cho người thức tỉnh dị năng tăng lên dị năng, lại không thể tỉnh lại dị năng.” Nếu có thể như thế, đời trước, Mộ Thiên sẽ trước tiên giúp mình tỉnh lại…
“… A.” Lý Điềm Điềm thất vọng thu hồi ánh mắt.
Lần này đổi thành Dương Minh lái xe, Dịch Nhiên cần nghỉ ngơi.
Quần áo trên người Dịch Nhiên dơ bẩn không chịu nổi, trên quần thậm chí còn dính máu tang thi, bị dính thịt thối thì trước khi lên xe cậu đã dùng lá cây lau một lần, không gian gì đó, cậu chưa muốn bại lộ, dù cho thế giới này đã có dị năng không gian.
Bốn người đi không bao lâu, chỗ tang thi đã chết, rừng cây rậm rạp lay động, máu tang thi chảy ra dường như có ý thức tụ lại dưới tàng cây, rất nhanh, vết máu biến mất, cây trong rừng trở nên càng lớn, cũng càng phát ra màu đỏ.
Hết chương 22.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.