Chương trước
Chương sau
Đi xe hơn ba tiếng, rốt cuộc đến cửa lớn C thị, cùng phía trước giống nhau, bên ngoài C thị kín mít nhiều xác sống, đổi thành trước kia, bọn họ nhất định lập tức phóng vọt vào, nhưng phía sau còn có một chiếc xe màu trắng đi theo sau họ, người bên trong có năng lực công kích bọn họ hay không căn bản không biết, không thể mạo hiểm.
Sắc hồng mờ nhạt trải khắp không trung, phía trước cách bọn họ không xa là một biển xác sống, một mảnh đất an toàn, sau khi cho xe dừng lại, họ thảo luận nên làm cách nào bây giờ.
Nhậm Quảng Bách xuống xe, Nhan Hàn thấy vậy theo xuống, những người khác ở trong xe chờ.
Nhậm Quảng Bách đưa theo Nhan Hàn đi về hướng chiếc xe màu trắng, ngồi ở phó lái là Điềm Điềm, biết rõ còn cố hỏi: “Sao dừng lại?”
Nhậm Quảng Bách liếc mắt nhìn Nhan Hàn, đối diện, Nhan Hàn gật gật đầu.
“Là thế này, phía trước xuất hiện đàn xác sống, chúng tôi muốn phá vây đi vào, nhưng……”
Ba người Điềm Điềm tự nhiên biết ý Nhậm Quảng Bách, họ cho rằng 6 người Nhậm Quảng Bách không có vũ lực, không thể ứng đối xác sống, không ngờ tới…..
Ngồi ở xe trên ba người liếc nhau, Tạ Nhi tỏ vẻ không sao cả, Phạm Chấn gật gật đầu.
Điềm Điềm cười cười, quay đầu lại nhìn hai người Nhậm Quảng Bách, tiếp theo lộ ra nụ cười câu hồn: “Chúng tôi có thể đi, trên đường chúng tôi cũng hạ không ít xác sống, mấy người đừng lo lắng, đi thôi.”
Nhậm Quảng Bách kinh ngạc, gật gật đầu, Nhan Hàn như suy tư liếc mắt nhìn ba người kia, kéo Nhậm Quảng Bách đi.
Điềm Điềm đóng cửa sổ xe, Tạ Nhi ở phía sau mở miệng: “Như vậy được không, có thể khiến họ hoài nghi hay không?”
Điềm Điềm cười, liếm liếm ngón trỏ, “Không sao, chúng lợi dụng chúng ta, chờ đến khi có con chip trong tay, chúng ta sẽ ăn sạch chúng ~”
Phạm Chấn không nói, tiếp tục lái xe.
Nhậm Quảng Bách Nhan Hàn lên xe, chuẩn vũ khí, Nhậm Quảng Bách, Nhậm Từ Nhạc cùng Nhan Hàn mỗi người một hướng, rồi sau đó, Hà Cố nhấn ga, tiến về phía trước, xe màu trắng ở phía sau đi theo.
Đàn xác sống phía trước C thị thực khổng lồ, trên đường từ dưới khu đi lên, đi ngang qua D thị, cũng chưa thấy được quy mô lớn như vậy, thật là kỳ quái.
Ánh mắt Nhan Hàn chợt lóe, có thể…… có quan hệ tới ba người phía sau hay không?
Đến gần đàn xác sống, ba người cũng chẳng phân biệt ai với ai, con nào tới gần là cho một phát đạn bắn vỡ đầu con đấy. Trên đường chiến đấu nhiều, Nhậm Quảng Bách và Nhậm Từ Nhạc đã có thể bắn phát nào trúng phát đó, ngay cả Hứa Thanh và Viên Bình cũng sẽ sử dụng súng, chỉ là còn không quá quen, khoảng cách quá xa bắn sẽ không chuẩn. 
Nhậm Quảng Bách ở trước mở đường, Hà Cố không màng tất cả mà mãnh liệt nhấn ga tiến lên, một đống xác sống ghé vào cửa sổ xe, thân xe bọn họ, muốn kéo bọn họ đi ra ngoài, chẳng quan tâm đến tốc độ xe của Hà Cố, đám xác sống sôi nổi ngã trên đường xe chạy qua.
Còn chiếc xe màu trắng đã biến mất vô tung trong đàn xác sống.
Mười phút sau, đoàn xe Nhậm Quảng Bách mới từ trong đàn xác sống lao ra, dừng ở trước đại môn C thị, chạy nhanh ra hiệu cho người bên trong mở cửa. Người trong C thị không đáng đáp lại, bọn họ không muốn mở cửa cho bọn Nhậm Quảng Bách đi vào.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Xác sống sẽ tới rất nhanh!” Hà Cố nắm cần điều khiển, liên tục nhìn vào kính, đám xác sống đang thong thả bước chân dần dần tới gần bọn họ, bọn họ nếu vào không được, phải nhanh rút lui. 
Nhậm Quảng Bách ở trước cửa lớn không ngừng mà ấn chuông hệ thống, nhưng vẫn không hề được đáp lại.
Lên xe, lắc đầu nói với mọi người: “Không còn cách nào khác, mau nhanh chạy lấy người.”
Hà Cố nghe xong, chuyển tay lái, đằng sau liền có người nói.
“Nhưng mà bọn họ…… Còn chưa ra……” Hứa Thanh nhìn phía sau, nhẹ giọng nói, ngữ khí mang theo lo lắng.
Nhậm Quảng Bách cùng Hà Cố liếc nhau, gật đầu.
Hà Cố tiếp tục lái xe, chạy theo hướng khác, không hề chạy vào đàn xác sống nữa. Nhậm Quảng Bách thì xoay người lại nói: “Họ không có việc gì, vừa rồi họ rất bình tĩnh trả lời chúng ta, không hề có biểu cảm sợ hãi, có lẽ trên đường họ đã trải qua không ít.”
Hứa Thanh quay đầu lại nhìn Nhậm Quảng Bách, gật đầu, lại nhìn sắc mặt không tốt của Hà Cố, cúi đầu không nói.
Viên bình cảnh giác nhìn bốn phía, rất sợ có xác sống xuất hiện.
Nhan Hàn quay đầu lại nhìn đàn xác sống, như có suy tư gì.
Nhậm Từ Nhạc chú ý tới ánh mắt Nhan Hàn, mở miệng hỏi: “Cậu cũng cảm thấy họ có vấn đề?”
Nhan Hàn không nói, gật gật đầu.
Nhậm Từ Nhạc: “Tôi cảm thấy họ tạo cho tôi loại cảm giác quái quái, tựa như……” Nhìn về phía Nhan Hàn, “Tựa như xác sống vậy.”
Nhan Hàn cau mày, quay đầu lại nhìn Nhậm Từ Nhạc: “Xác sống…… Tôi cũng nghĩ vậy.”
Nhậm Từ Nhạc tỏ ra nghiêm túc, “Gần đây, xác sống xuất hiện biến hóa, chúng trở nên càng ngày càng…… Nói như thế nào đây, là thông minh? Hơn nữa càng ngày càng có tính tập thể, giống như là có người đang âm thầm khống chế vậy.”
Nhan Hàn trầm mặc, nhưng vẫn luôn nghĩ đến trên người ba người Điềm Điềm có cái gì không thích hợp hay không.
Nhậm Từ Nhạc thấy y không nói chuyện, nhưng cau mày, hẳn cũng đồng ý cái nhìn của hắn, cũng không nói gì.
Hà Cố và Nhậm Quảng Bách ở trên không ngừng tìm nơi an toàn né tránh đàn xác sống, may mắn chúng đều có 1 mục tiêu, chính là cổng C thị, bọn họ cũng thuận lợi rời khỏi đàn xác sống. 
Dừng trên một mảnh đất trống, Viên Bình mở miệng: “Họ không ra được, có thể đã xảy ra chuyện hay không?”
Nhậm Quảng Bách và Hà Cố liếc nhau, trầm mặc. Dù sao cũng là họ đưa ra ý đừng chờ, có phải bởi vậy hại họ hay không?
Nhan Hàn trầm mặc nói: “‘ Chúng ‘ tới.”
Mọi người nhìn về phía trước, chỉ thấy chiếc xe màu trắng chậm rãi tới gần bọn họ, chiếc xe trắng xe rách mướp, sáu người đột nhiên có ý nghĩ, lúc gặp ba người, xe của ba người rất sạch sẽ, không giống như từng thoát khỏi đàn xác sống, xem ra họ không phải trên đường đổi xe liên tục, mà họ có phương pháp khác thoát khỏi đám xác kia……
Nhậm Quảng Bách xuống xe, chiếc xe trắng cũng ngừng lại.
Điềm Điềm xuống xe, vỗ vỗ ngực, trước ngực không ngừng phập phồng mãnh liệt, sắc mặt tái nhợt, “Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng mình sẽ chết ở bên trong!”
Tạ Nhi cũng xuống xe, đỡ Điềm Điềm, nói với Nhậm Quảng Bách: “Sao chúng tôi không gặp các người? Các người từ bên trong chạy ra vì sao không báo chúng tôi biết một tiếng, hại chúng tôu ở bên trong chờ các người, thiếu chút nữa mất mạng!”
Nhậm Quảng Bách trầm mặc, có chút tự trách, “Xin lỗi.”
Lúc này, Nhan Hàn đi tới, tay trái kéo Nhậm Quảng Bách, tay phải cầm súng chỉ vào hai cô gái, “Rốt cuộc các ngươi có mục đích gì?”
Điềm Điềm và Tạ Nhi hoảng sợ, vẻ mặt hoảng loạn nói: “Anh, anh đang làm gì thế! Có phải muốn khai **** chúng tôi không?!”
Tạ Nhi nhíu mày, trừng mắt Nhậm Quảng Bách, “Không ngờ tới các ngươi lại là người như vậy, đã bỏ lại bọn ta còn muốn giết người diệt khẩu? Điềm Điềm cậu nhìn lầm người rồi.”
Phạm Chấn cũng nhanh xuống xe, Nhậm Từ Nhạc Hứa Thanh Viên Bình thấy vậy cũng nhanh xuống, còn lại Hà Cố một mình ngồi trên xe.
Phạm Chấn đi đến trước người Điềm Điềm Tạ Nhi, đỡ trước bọn họ, căm tức nhìn Nhan Hàn: “Anh muốn làm gì!”
Nhậm Quảng Bách cũng nhìn Nhan Hàn, khó hiểu hành vi lúc này của y, cũng không biết nên giúp Nhan Hàn hay là ngăn cản y.
Nhậm Từ Nhạc lúc này chạy lại, đứng ở bên cạnh Nhậm Quảng Bách, cũng cầm súng chĩa vào ba người: “Quảng Bách, đừng ngốc nữa, mau lấysúng ra.”
Nhậm Quảng Bách nhìn về phía anh trai, kinh ngạc: “Anh, như thế nào cả anh cũng…… Đây là chuyện gì?”
Nhậm Từ Nhạc nhíu mày, giơ súng, “Bà người chúng nó…… Là xác sống.”
Cái gì?
Trước mắt Nhậm Quảng Bách choáng váng, ngay cả Viên Bình, Hứa Thanh đang chạy tới cũng ngừng lại, ngây ngốc nhìn sáu người đối lập.
Xác sống…… Ba người là xác sống…… Sao có thể……
Nhậm Quảng Bách tỏ ra không thể tin, “Xác sông…… Sao có thể…… Bọn họ rõ ràng là mang dáng vẻ con người……”
Nhậm Từ Nhạc: “Em quên à? Xác sống trên đường đi trở nên cỡ nào kỳ quái, chúng nó giống như là có được trí lực…… Tựa như nhân loại vậy. Cho nên, anh và Nhan Hàn đã nghĩ đến một giả thiết đáng sợ, nếu có chúng dần dần khôi phục trí lực thậm chí có thể trở nên giống với nhân loại, nằm vùng trong nhân loại…… Ba người kia, không phải thực phù hợp sao?”
Nhậm Quảng Bách không nói, nhưng vẫn không thể tin nhìn ba người, mà ba người vẻ mặt trấn định cũng lộ ra thân phận chân thật của họ —— bọn họ thật sự là xác sống, không thể nghi ngờ.
Hứa Thanh cùng Viên Bình ở phía sau há hốc mồm nhìn: “Như thế nào…… Sao có thể?”
Nhan Hàn không nói, trừng mắt ba người.
Ba người nhìn đoàn người Nhậm Quảng Bách, Điềm Điềm ở phía sau Phạm Chấn bật cười, “Ha ha, giỏi, giỏi lắm. Thật không hổ là ‘mỹ thực’ mà ta coi trọng, thật thông minh, tất cả đều đoán được 7, 8 phần!”
Nhan hàn nhíu mày, giơ súng thực sự muốn bóp cò, Nhậm Từ Nhạc cũng như vậy.
Nhậm Quảng Bách vẫn chưa thể tiếp thu, xác sống có thể biến thành người? Hoặc, nhân loại biến thành xác sống sau biến trở về thành người? Đây là cái gì vậy!
Nhan Hàn: “Nhậm Quảng Bách, anh lại phát ngốc rồi, đợi lát nữa tôi sẽ giáo huấn anh!”
Nhậm Quảng Bách phục hồi tinh thần, sợ tới mức nhìn Nhan Hàn, chỉ thấy cả người Nhan Hàn tràn ngập hơi thở lạnh băng, như là sát thủ vô tình, địa ngục Tu La, sát khí cũng dần dần xuất hiện ra.
Nhan Hàn…… Rốt cuộc y là người thế nào?
Không chỉ Nhậm Quảng Bách, mà cả ba người kia cũng kinh ngạc nhìn về phía Nhan Hàn, người kia là ai? Như thế nào……
Phạm Chấn sợ tới mức chậm rãi thốt lên: “Ngươi sao có thể…… có hơi thở tương đồng với vương trong giới như vậy…… Ngươi rốt cuộc là ai?”
Lời này vừa nói, Nhậm Từ Nhạc khó hiểu nhíu mày, như suy tư gì đó. Nhậm Quảng Bách cũng kinh ngạc, càng nghi hoặc thân phận Nhan Hàn, đương nhiên anh biết, nhan hàn sẽ không thương tổn mình.
Viên Bình và Hứa Thanh ở phía sau nghe không thấy.
Điềm Điềm cùng Tạ Nhi cũng ở phía sau Phạm Chấn mắt choáng váng, nhìn Nhan Hàn toả ra hơi thở, cả người run rẩy, không thể nào…… Y không phải là……
Nhan Hàn không để ý tới mọi người nhìn mình, y lạnh băng nhìn Phạm Chấn, y không biết nguyên nhân gì mà ba người này lại sợ y, liền mở miệng nói: “Các ngươi rốt cuộc muốn cái gì, là người…… Hay là xác sống?”
Quả nhiên, ba người Phạm Chấn bởi vì sợ hãi hơi thở trên người y, hơn nữa không biết thân phận của y, nên không dám tùy tiện phản kháng, ngoan ngoãn nói ra mọi chuyện.
Phạm Chấn chậm rãi lên tiếng: “Chúng tôi là xác sống, có thể khôi phục trí lực. Chúng tôi gia nhập một tổ chức tên là ‘ Tang Giới ‘, nhưng chúng tôi mới gia nhập không bao lâu, biết cũng không nhiều lắm, đối với việc vì sao chúng tôi lại khôi phục trí lực, chúng tôi hoàn toàn không biết gì cả.”
“Nhưng trước mắt chúng tôi biết là, ba người chúng tôi khoảng cuối tuần trước khôi phục trí lực cũng bị cưỡng chế chiêu nhập ‘ Tang Giới ‘, bên trong có cấp bậc chế độ nghiêm cẩn, chỉ có thăng cấp, chúng tôi mới có thể biết càng nhiều…… Mà chúng tôi hiện tại lại có cấp bậc thấp nhất, phụ trách chấp hành nhiệm vụ. Nhiệm vụ chúng tôi là, đoạt lại chip.”
Chip!
Nhậm Quảng Bách kinh ngạc, không ngờ tới mục đích của bọn họ là con chip, điều này cho thấy, ‘ Tang giới ‘ cùng với cái chết của cha anh có liên hệ?
Nhậm Từ Nhạc không nói, phẫn nộ không thôi, những người này, tuyệt đối là vì tư lợi bản thân mới làm ra nhiều chuyện như vậy…… Chip…… Cha chết cũng muốn bảo vệ con chip…..
Nhan Hàn híp mắt, nhìn bọn họ không nói lời nào.
Viên Bình Hứa Thanh vốn đứng ở phía sau, nhưng bởi vì thật sự nghe không rõ ràng lắm, bọn họ liền tiến tới vài bước, nghe được hết thảy.
Tang giới, là cái gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.