Chương trước
Chương sau
Thuận lợi tiến vào tòa nhà, đi chưa được mấy bước liền nhìn thấy phía trước có hai khối băng lớn đứng thẳng tỏa ra hơi lạnh, xuyên thấu qua khối băng có thể nhìn thấy người bị đông lạnh bên trong.
"Cứ như vậy để đó sẽ không bị phát hiện chứ..."
Hạ Y Huyên chần chờ nói, hai khối băng lớn đứng thẳng này quá rõ ràng rồi.
"Không biết."
Ôn Dao đã bảo Tiểu Tiểu đông lạnh tất cả người bảo vệ bên trong tòa nhà này, thời gian thay ca chưa đến, ít nhất các cô có thể giải quyết mọi chuyện cần thiết ở đây trước khi bị phát hiện.
Ôn Dao đã nói không có vấn đề, Hạ Y Huyên cũng không nói thêm gì nữa.
Một đường thông suốt đi thẳng đến tầng hai trung tâm, Tiểu Tiểu đang dựa vào cửa đợi các cô.
Toàn bộ lầu nhỏ đen kịt một mảnh, tinh thần lực Ôn Dao tìm kiếm, phát hiện một nhà căn cứ trưởng đang ngủ ở lầu hai.
Ôn Dao ra hiệu bằng mắt với Ngữ Điệp, Ngữ Điệp gật gật đầu, tay phải vung ra một sợi tơ bạc rất nhỏ, ôm lấy sân thượng nhỏ lầu hai, sau đó tơ bạc vừa thu lại, cả người nhẹ nhàng linh hoạt rơi vào trên ban công.
Thấy Ngữ Điệp đã tiến vào, Ôn Dao đang chuẩn bị lợi dụng tinh thần lực mở cửa lầu một, lại cảm giác Hạ Y Huyên kéo mình một cái, sau đó hình ảnh trước mắt chuyển động, các cô đã đến thẳng phòng khách lầu một.
Bởi vì không hiểu cấu tạo phòng ốc cho lắm, vì để tránh gặp trở ngại, bởi vậy Hạ Y Huyên không mang thẳng Ôn Dao lên lầu hai, mà lựa chọn phòng khách lầu một.
Nhìn Ôn Dao cứ như ở trong nhà mình mở đèn phòng khách, sau đó từ từ đi lên cầu thang, Hạ Y Huyên không biết nên dùng từ ngữ gì hình dung tâm tình mình lúc này.
Các cô là lẻn vào đây đấy, bây giờ làm thế nào cứ như đi vào nhà của mình vậy chứ...
Hạ Y Huyên cảm thấy, mỗi lần đi theo Dao Dao cùng làm nhiệm vụ đều đổi mới nhận thức của chính mình.
Đi nhanh hai bước theo Ôn Dao lên lầu hai, trước đó các cô đã nghe lầu hai truyền đến động tĩnh, có lẽ Ngữ Điệp đã đắc thủ rồi.
Mở cửa phòng căn cứ trưởng ra, liền nhìn thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi cởi trần nửa người bị bị trói gô ném ở chân giường, mà bên kia còn có một người phụ nữ bọc chăn núp trong góc tường.
Trong miệng người đàn ông bị nhét vải bố, hắn nhìn mấy kẻ xâm nhập, ánh mắt vừa sợ vừa giận, ô ô ô nói cái gì.
"Tách~!"

Ôn Dao mở công tắc đèn trong phòng, cả gian phòng lập tức sáng lên, người đàn ông híp híp mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng, rốt cuộc cũng nhìn rõ ba người xông vào nhà hắn.
Một cô gái mới ngoài hai mươi dẫn theo hai cô bé còn vị thành niên, người đàn ông xác định bản thân cũng chưa từng gặp qua các cô, mà để hắn kinh nghi nhất chính là quần áo trên người các cô.
Quần áo này rõ ràng là quân phục tác chiến thuộc về quân đội!
Người bình thường căn bản không thể nào lấy được!
Rốt cuộc các cô là ai? Đến nơi này làm gì?
Trong đầu người đàn ông hiện lên vô số suy nghĩ, nhưng làm sao cũng không bắt được ý nghĩ trọng yếu nhất kia.
Hạ Y Huyên nhìn nhìn Ôn Dao và Ngữ Điệp, chủ động đảm nhiệm người hỏi.
Cô tiến lên rút mảnh vải trong miệng người đàn ông, sau đó ngồi ở trên giường, nhấc chân lên bắt chéo, ánh mắt khinh thường, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Ông là căn cứ trưởng căn cứ này à?"
Người đàn ông tức giận thở hổn hển, cảnh giác nhìn Hạ Y Huyên, lớn giọng chất vấn: "Các người là ai? Đến nơi này làm gì?!"
"Chậc, có phải ông không biết rõ tình huống bây giờ của mình hay không, bây giờ là tôi hỏi ông trả lời, ông còn muốn chất vấn tôi à? Đã làm căn cứ trưởng, đầu óc thế này cũng không phải do quá ngốc rồi đó chứ, phải xem xét hiểu thời thế biết không? Nói cách khác, súng của tôi cũng không mở to mắt như thế đâu ~ "
Hạ Y Huyên móc súng tinh năng đặt bên hông, sau đó dùng bán súng vỗ vỗ mặt người đàn ông, còn dùng họng súng nâng cằm người đàn ông lên, trong miệng nói ra lời độc ác, nhìn bộ dáng thấy thế nào cũng giống một nhân vật đại boss phản diện độc ác nha.
Nhìn chị họ giống như diễn viên trên phim truyền hình, Ôn Dao âm thầm thả một cái xem thường, tùy ý dựa vào một bên tường, yên lặng xem cô biểu diễn.
Mà bên kia Ngữ Điệp dường như bị bộ dáng Hạ Y Huyên chấn kinh, cô há to miệng, hai mắt sáng long lanh nhìn qua Hạ Y Huyên.
Hạ Y Huyên đối với một phen động tác cùng lời thoại độc ác kia vô cùng hài lòng, trước kia mỗi lần xem nhân vật lão đại phản diện trên tivi đều bắt nạt người, cô đã muốn làm như vậy rồi, đáng tiếc nhà cô đều là nhân sĩ chính trị, căn bản không cho cô cơ hội phát huy.
Bây giờ tốt rồi, thật vất vả có cơ hội, có thể không giải nghiện một phen sao?
Nghĩ vậy, Hạ Y Huyên lộ ra một nụ cười lạnh đầy khinh miệt: "Ông làm cái gì chính ông rành mạch, nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, lá gan của ông rất lớn, việc này cũng dám làm."
Từ đầu tới đuôi Hạ Y Huyên đều không nói các cô đến đây làm gì, nhưng trái tim người đàn ông lại càng lúc càng nặng nề.
Chẳng lẽ mấy người này là trung ương phái đến?

Hắn biết rõ căn cứ Hoa Tây đã chọc ra chuyện này, cũng đã cùng các căn cứ khác cắt đứt liên hệ, nhưng hắn không nghĩ đến trung ương lại phái người đến nhanh như vậy, hơn nữa không tìm đến căn cứ Hoa Tây đầu tiên, mà lại tìm đến hắn.
Người nọ không phải đã nói không khai ra căn cứ của bọn hắn sao!
Người đàn ông bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại, hắn nghiêm nghị quát: "Tôi là căn cứ trưởng, nhưng tôi không biết cô đang nói cái gì! Tôi không biết ai phái cô đến đây, nếu các người ép buộc tôi làm cái gì, tôi nói cho cô biết, chuyện này không thể nào! Hơn nữa căn cứ chúng tôi đóng quân hai vạn, có hơn một ngàn dị năng giả, chỉ cần tôi hô một tiếng, cô nghĩ đám người các người có thể trốn thoát được sao!"
Hạ Y Huyên dùng ngón út móc móc lỗ tai, còn lấy ra búng búng, vẻ mặt không cho là đúng nói: "Giọng nói ông lớn như vậy thì đã sao, chẳng lẽ muốn cho đám người ở bên ngoài đến cứu ông? Haiza, thật sự ngượng ngùng, bây giờ bọn hắn nghe không thấy."
Trong lòng người đàn ông hoảng hốt, tuy đã thấy các cô làm việc không kiểng nể gì như thế, đã đoàn ra người canh gác bên ngoài chỉ sợ lành ít dữ nhiều, nhưng khi nghe đối phương khẳng định, hắn vẫn nảy sinh hoảng sợ.
Vì sao hắn không nghe thấy bất kỳ tiếng vang nào?!
Hôm nay hắn cũng là dị năng giả cấp bốn, cũng có năng lực bảo vệ mình nhất định, nhưng đối với thiếu nữ xông vào phòng hắn trước tiên hắn không hề có lực hoàn thủ!
Hơn nữa thiếu nữ còn đâm mạnh trên người mình vài cái, sau cơn đau kịch liệt hắn liền phát hiện mình cảm nhận được dị năng!
Mấy người kia đến cùng từ đâu xuất hiện!
"Các người đến cùng muốn làm gì?! Chẳng lẽ cô muốn chống đối toàn bộ địa khu Hoa Tây hay sao!"
Nhìn mặt đối phương đỏ lên, bộ dáng ngoài mạnh trong yếu, Hạ Y Huyên nhếch miệng, cảm thấy có chút không thú vị.
"Ơ, khẩu khí rất lớn đấy, còn toàn bộ địa khu Hoa Tây nữa đấy, ông cho rằng đây là nhà ông mở ra à? Thật sự chưa đến Hoàng hà còn chưa từ bỏ ý định nhỉ..."
Hạ Y Huyên chuyển động vòng vo súng tinh năng trong tay, đột nhiên bắn một phát súng về phía người đàn ông!
Chùm tia sáng màu trắng bắn ra, đánh vào bên chân người đàn ông, xuyên thẳng qua nhà sàn, thậm chí từ lỗ nhỏ này có thể nhìn xuyên thấu qua lầu một bên dưới!
Đồng tử người đàn ông co rụt lại, súng này...!
Đương nhiên hắn biết rõ đây là súng gì, theo lý mà nói căn cứ bọn hắn có lẽ cũng có một phần, nhưng súng kia căn bản không đến tay bọn hắn, đa phần đều bị căn cứ Hoa Tây lấy đi rồi, chỉ chừa một phần nhỏ cho bọn hắn, hơn nữa bởi vì không đủ tinh thạch, bọn hắn bình thường đều không dám dùng.
Người đàn ông đã xác định được thân phận của các cô, nhưng bây giờ hắn tiến thối lưỡng nan.
Đến cùng phải làm như thế nào đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.