Chương trước
Chương sau
Nghe cấp dưới báo cáo xong, sắc mặt Ba Cương đầy vẻ lo lắng trong khoảng thời gian ngắn, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục lại, lại để cấp dưới đi ra ngoài trước.
Ba Cương biết rõ, lần hành động này sở dĩ có nhiều thế lực tham gia như thế, nguyên nhân ngoại trừ thực lực Mạo Đan Uy khiến mọi người cảm nhận được áp lực, còn có phương diện trọng yếu khác —— chính là thứ gọi là "Thuốc phiện kiểu mới"
Vật này sẽ làm cho người dùng nghiện, thậm chí không biết có tổn thương thân thể thế nào, nhưng chắc chắn nó có thể tăng thực lực.
Hoa quốc công bố cách điều chế thuốc cũng không phải tất cả các căn cứ đều biết, rất nhiều căn cứ đều cần dùng tài nguyên và thế lực khác để trao đổi, như thế lại bị người khống chế, từng người có dã tâm đều không vui đấy.
Bây giờ có một cơ hội bày ra trước mắt như vậy, nếu từ Mạo Đan Uy nhận được cách điều chế, nói không chừng có thể nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc tương tự!
Mà vừa rồi binh sĩ mới nói cho hắn biết, tòa nhà thí nghiệm cùng sở nghiên cứu đã bị thiêu hủy hết rồi!
Đa phần tư liệu đều bị tiêu hủy, lưu lại tư liệu lẻ tẻ cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Còn phát hiện mấy cái nhà kho, bên trong có một lượng lớn vật tư, nhưng lại không tìm thấy một chút đồ nào có liên quan đến thuốc phiện kiểu mới.
Thậm chí một khu vực lớn trồng cây thuốc phiện biến dị đều bị thiêu hủy! Một cọng cỏ cũng không còn thừa!
Chẳng khác nào, mục đích quan trọng nhất của lần hành động này căn bản không đạt được!
Rốt cuộc Mạo Đan Uy biết không còn phần thắng nên hạ lệnh cho người tiêu hủy hết?
Hay những người khác đã giành trước một bước thu gom tư liệu rồi tiêu hủy?
Chẳng biết tại sao, trong đầu Ba Cương hiện ra một khuôn mặt, vẫn còn hơi non nớt.
"Đây là chuyện gì chứ..."

Ba Cương thở dài một hơi, xem ra sau này còn một trận chiến cường ngạnh phải đánh nữa rồi, trong này có nhiều thế lực tham dự như vậy, cuối cùng lại tay không mà về, bọn hắn quyết không từ bỏ đấy, mà người vô cùng có hiềm nghi...
Ba Cương vừa nghĩ, đây có lẽ là một lần cơ hội, một lần bày ra cơ hội tốt nhất cho hắn...
Tòa nhà thí nghiệm căn cứ và sở nghiên cứ cùng với nhà xưởng đều bị thiêu hủy, tất cả mọi người đều không thể nào tưởng tượng được, nhưng lúc ấy Ôn Dao làm những chuyện kia cũng không hao tổn tâm trí che dấu cái gì, nên rất dễ dàng tìm được một ít dấu vết, cộng thêm căn cứ có không ít người đầu hàng, lúc ấy có nhiều người nhìn thấy một ít, tất cả bọn hắn rất nhanh đã đoán ra người khởi xướng là ai.
Trong phòng họp tạm thời, Kiều Khải Nhạc như lão thần ngồi ở đó, mặc kệ mấy thế lực quân nhân trong hành động lần này chất vấn Hoa quốc bọn họ tại sao độc chiếm những tài liệu kia, thậm chí cuối cùng còn tiêu hủy chúng, còn gϊếŧ nhân viên nghiên cứu trọng yếu nhất, muốn hắn giao ra những tài liệu kia đền bù tổn thất cho bọn hắn.
Ba Cương quay đầu liếc nhìn Kiều Khải Nhạc, lúc trước hắn đi tìm Kiều Khải Nhạc, ẩn ý nói ra, có cần hắn trợ giúp gì không.
Nhưng Kiều Khải Nhạc xin miễn, hơn nữa nhìn dáng vẻ lúc ấy của Kiều Khải Nhạc dường như đã sớm dự liệu được chuyện này, hơn nữa sớm có chuẩn bị.
Kiều Khải Nhạc quả thật đã sớm có chuẩn bị, cho dù chuyện này bọn họ làm rất kín đáo, nhưng vẫn sẽ bị hoài nghi đấy, đoàn trưởng bảo bọn họ tiêu hủy những tài liệu này, là lo lắng có người lấy được những tài liệu này sau chịu không nổi sự hấp dẫn lại làm ra chuyện giống như Mạo Đan Uy, mà không phải đắc tội với người.
Đợi mọi người đều nói gần xong, lúc này Kiều Khải Nhạc mới hơi ưỡn người, gật đầu nói: "Đúng vậy, những tài liệu kia bị chúng ta tiêu hủy."
Nghe hắn không chút do dự thừa nhận, trong phòng họp một mảnh xôn xao.
Tuy bọn hắn nhất trí cho rằng những người Hoa quốc kia làm, nhưng không nghĩ hắn lại sảng khoái thừa nhận như vậy, chẳng lẽ bên trong này có âm mưu gì?
Kiều Khải Nhạc cũng mặc kệ bọn hắn nghĩ thế nào, mà tiếp tục mở miệng nói: "Thứ này nguy hại thế nào tôi không cần nói mọi người đều hiểu rõ ràng, thứ này không thể để lại, nên bị tiêu hủy, tôi nghĩ nếu mọi người là người đầu tiên tìm được, chuyện đầu tiên làm cũng là thiêu hủy chúng a?"
Tất cả mọi người tiếp xúc với ánh mắt Kiều Khải Nhạc đều không tự chủ dời mắt đi.
Ừm, đương nhiên bọn hắn sẽ phá hủy những vật kia, nhưng trước đó bọn hắn sẽ thu gom những bản copy của tư liệu kia về dùng!
"Cho dù như vậy, vậy các người cũng không thể không báo một tiếng đã hủy hết tất cả như thế chứ? Chẳng lẽ không phải nên thu thập bảo vệ những tư liệu kia, sau đó mọi người cùng nhau thương thảo hay sao? Hoa quốc các người tự chủ trương như vậy cũng không hay!"
Đối mặt với sự chỉ trích như vậy, Kiều Khải Nhạc mặt không đổi sắc, hắn cười cười, sau đó từ binh sĩ phía sau tiếp nhận một túi hồ sơ, đặt nhẹ nhàng chiếc túi trên mặt bàn, sau đó đẩy về phía Ba Cương.

"Tôi biết rõ vì sao mọi người tức giận, nhưng hy vọng mọi người hiểu rõ, Mạo Đan Uy nghiên cứu chế tạo những thứ kia không phải thứ gì tốt, có tai họa ngầm rất lớn. Sinh tồn bên trong tận thế đã không dễ, mọi người có thể đi đến bây giờ cũng không dễ dàng, đừng vì cái nhỏ mà mất lớn."
Có người khinh thường cười nhạo một tiếng, Kiều Khải Nhạc không để ý giọng điệu cười không tốt này, mà nói với Ba Cương: "Đại tướng, Hoa quốc chúng tôi đối ngoại luôn luôn 'Thân thiện với láng giềng gần' 'Cùng mà khác biệt" nguyện ý trợ giúp bạn bè, cho dù tận thế cũng như vậy, thứ này trong tay tôi cũng thế, tôi nghĩ bây giờ các người vô cùng cần đấy."
Nghe nói như thế, đồng tử Ba Cương hơi co lại, mũi thở có chút mở rộng, cứ như nghĩ đến điều gì không thể tưởng tượng nổi.
Hắn hít sâu một hơi, dặn chính mình phải tỉnh táo, sau đó mặt ngoài bình tĩnh cầm lấy tài liệu được đẩy đến, lấy thứ bên trong ra xem.
Bên trên cố ý dùng tiếng Anh ghi đấy, đợi đến khi thấy rõ nội dung bên trên, Ba Cương nhịn không được hít sâu một hơi, vẻ mặt khiếp sợ nhìn qua Kiều Khải Nhạc, dường như đang hỏi thăm hắn đây quả thật cho bọn hắn thật sao?
Kiều Khải Nhạc gật đầu cười, mà những người khác trong phòng họp không khỏi rướn cổ lên muốn xem bên trong túi văn kiện có chứa thứ gì làm cho Ba Cương thất thố như thế.
Ba Cương lật xem tất cả tài liệu một lần, tay không nhịn được mà run rẩy, thiếu chút nữa cầm không vững tài liệu trong tay.
Thật lâu về sau, hắn mới đè xuống sự vui sướng kích động trong lòng, đưa văn kiện trong tay cho những người thế lực khác.
Chờ bọn hắn thấy rõ nội dung ghie trên đó, thậm chí còn thất thố hơn cả Ba Cương, có người còn hét lên ngắn ngủi một tiếng, không thể tin được thứ mình nhìn thấy, hấp dẫn những người thế lực khác tụ tập lại gần, thiếu chút nữa dẫn đến tranh đoạt.
Ba Cương không để ý những người kia, mà hỏi Kiều Khải Nhạc: "Thiếu tá Kiều, đây là... ý của ai?"
Đoạn thời gian ở chung này, Ba Cương cũng từ Kiều Khải Nhạc thu được không ít tin tức về Hoa quốc, biết rõ bọn họ đến từ một căn cứ lớn mới thành lập của Hoa quốc, căn cứ này gần biên giới, đã tiếp nhận các căn cứ nhỏ gần đó, xem như là căn cứ lớn nhất ở Tây Nam bộ Hoa quốc.
Hắn muốn biết chính là, đây rốt cuộc là ý của chính phủ Hoa quốc hay là ý của căn cứ trưởng của căn cứ mới này.
Không ngoài hắn nghĩ, tuy nghe nói bây giờ đa phần lãnh thổ toàn bộ Hoa quốc thống nhất, nhưng theo tiểu đội Hoa quốc lần này đến đây, căn cứ mới chỉnh thể này thực lực rất cường, từ Kiều Khải Nhạc bọn họ hắn đã biết căn cứ mới, người có thực lực như vậy nói không chừng không cam tâm tình nguyện bị bên trên khống chế.
Hơn nữa từ Kiều Khải Nhạc thỉnh thoảng lộ ra tin tức mà nói, căn cứ trưởng căn cứ này rất được lòng người, hắn cảm thấy, nói không chừng đây là ý định lén lút của căn cứ trưởng trẻ tuổi kia, hắn muốn biết rõ mình đang cùng ai hợp tác...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.