Chương trước
Chương sau
Kiều Khải Nhạc kéo Ôn Dao tiến thêm một bước, giải thích nói: "Trong này có mấy người Hoa quốc, trước tận thế đều làm việc ở đặc khu kinh tế Tam Giác Vàng, thật ra bọn hắn biết cũng không nhiều lắm, bình thường đều làm công việc lặt vặt. Anh cảm thấy được đó, bọn hắn như thế này cũng không phải bọn hắn muốn, dù sao bình thường Mạo Đan Uy quản lý nơi này thế nào chúng ta cũng biết rõ trong kế hoạch tập kích lần này vài phần, căn bản không xem người khác như con người. Cho nên... anh nghĩ có nên cho bọn hắn một cơ hội hay không..."
Kiều Khải Nhạc còn nghĩ đến có nên mang mấy người Hoa quốc này về không, dù sao bây giờ không còn là tận thế sơ kỳ nữa rồi, rất nhiều phương diện Hoa quốc đều đã đi vào quỹ đạo, thiếu nhất chính là nguồn nhân lực, đặc biệt là người lành nghề.
Bọn hắn cũng không phải tự nguyện làm những điều này, dù sao dưới sự uy hiếp của tử vong, không có bao nhiêu người mặt không đổi sắc, thong dong đón nhận cái chết?
Nhưng Kiều Khải Nhạc cũng chỉ nghĩ thế, không có khả năng đưa ra quyết định qua loa như vậy, còn phải xem lại, hắn tuyệt đối không thể mang nhân tố không ổn định về căn cứ.
Ôn Dao đối với lời Kiều Khải Nhạc nói không có gì đáng trách, Ôn Dao nhớ lại, phát hiện một vấn đề, tại sao không ai đầu hàng với mình?
Ôn Dao cũng không phải kẻ cuồng gϊếŧ người, nói không chừng tâm tình mình tốt còn đồng ý đây này?
Kiều Khải Nhạc không biết trong lòng Ôn Dao đang nghĩ gì, hắn còn đang chờ Ôn Dao trả lời đây này.
Tuy nói hắn không có ý định gϊếŧ những người kia, nhưng nếu Ôn Dao không đồng ý, hắn cũng phải nghe lời người ta đấy.
"Dao Dao, em cảm thấy thế nào?"
Ôn Dao cẩn thận quan sát mười mấy người đang ngồi xổm bên kia, còn dùng tinh thần lực dạo qua bọn hắn một vòng, sau đó bắt đầu đưa tay chỉ.
"Người này, người này, người này, còn có hai người kia, không cần giữ lại."
Kiều Khải Nhạc nhìn Ôn Dao chỉ ra mấy người, không phát hiện ra chỗ nào không đúng, trong đó còn có một người Hoa quốc. Nhưng Ôn Dao đã nói như thế, nhất định có đạo lý của em ấy.
Hắn đã biết, lúc trước tra ra nội tặc trong viện nghiên cứu, chính là Ôn Dao bắt được đấy, nghe nói toàn bộ quá trình không đến một phút, tinh thần lực quét qua sẽ biết là ai.
Kiều Khải Nhạc gọi hai binh sĩ đến, phân phó vài câu với họ, sau đó nhìn bọn hắn đem hơn mười tù binh kia đi.
"Đúng rồi Dao Dao, em có tìm được Mạo Đan Uy hay không?"
Trước khi đến bọn hắn đã phân công xong, một vài người trọng yếu cùng Ôn Dao đi tìm, bây giờ quân liên minh có lẽ đã tiến vào căn cứ rồi, cũng không biết mục tiêu lớn nhất của lần hành động này – Mạo Đan Uy không biết đang ở nơi nào.
"Chết rồi."
Hả? Chết rồi hả?
Kiều Khải Nhạc ngây người, đã nói là đại boss kia mà? Không phải nên sống đến giây phút cuối cùng sao? (Lời của editor: Ôn Dao có cho sống đến cuối cùng đâu!!!)
Mạo Đan Uy kinh doanh ở chỗ này lâu như vậy, không có khả năng không có biện pháp dự phòng, chỉ nghe hắn chạy chứ không nghe thấy hắn chết kia mà.

"Chết rồi hả? Thi thể đâu?"
Kiều Khải Nhạc suy nghĩ đến lúc đó bọn Ba Cương nhất định muốn nhìn thấy thi thể đối phương cho bằng được đấy, bằng không làm sao xác định đối phương chết thật rồi.
"Đốt cùng nhà xưởng, bây giờ đi qua có lẽ còn có thể tìm được chút đồ."
Nhìn Ôn Dao như không có việc gì nói ra một phen, Kiều Khải Nhạc không biết nên đậu đen rau muống thế nào.
Cái gì gọi là còn có thể tìm được ít đồ?
Tìm được thi thể bị đốt thanh than đen sao?
Trái tim Kiều Khải Nhạc có chút mệt mỏi thở dài một hơi nhẹ nhỏm, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đến lúc đó nói với bọn họ một tiếng là được rồi, bọn họ có tin hay không thì tùy."
Đều đã như vậy còn có thể làm sao?
Đương nhiên Dao Dao làm thế nào cũng không có vấn đề gì!
Ôn Dao căn bản không nghĩ đến làm thế nào đẩy thi thể Mạo Đan Uy ra ngoài thuận tiện để người ta nhận thi, chỉ là một người râu ria mà thôi, tự nhiên Ôn Dao sẽ không hao tốn quá nhiều tâm tư.
Kiều Khải Nhạc biết rõ nếu không chủ động hỏi Ôn Dao, hắn căn bản sẽ không biết đối phương làm cái gì, nhưng hắn làm thế nào cũng phải biết được chút ít nha, đến lúc đó còn cùng tranh cãi với đám người Ba Cương kia, dù sao bọn họ đã hủy không ít thứ đối phương muốn có được.
Đợi sau khi hỏi được mấy vấn đề mấu chốt, sau đó Kiều Khải Nhạc tóm tắt lại những chuyện bọn họ gặp phải.
Đám cá sấu biến dị kia đối với bọn họ mà nói không có vấn đề gì quá lớn, tuy lực phòng ngự cao đấu, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng là dị năng giả cấp năm, sự khác biệt giữa các đẳng cấp không nhỏ đâu đấy.
Sau đó lại gia nhập vào đội ngũ công thành của Ba Cương, bị tường thịt của Mạo Đan Uy làm cho buồn nôn.
Nhìn thấy những người bình thường xanh xao vàng vọt, tay trói gà không chặt, không ít binh sĩ không xuống tay được, vẫn là Ba Cương liều mạng mới ổn định được quân tâm.
Nhưng cuối cùng trong đám người Mạo Đan Uy cho rằng là nô ɭệ, có không ít người dẫn đầu phản bội, giảm bớt áp lực bên này cho bọn họ.
Tiếp đó lại toát ra thuốc bộc phát, nhưng tuy loại thuốc này có sức mạnh rất cường, nhưng lại lấy tính mạng trả đại giới, thật nhiều người còn chưa chờ được bọn hắn ra tay đã chết thẳng cẳng rồi.
Đợi tất cả mọi người cuối cùng thật vất vả xông đến, bắt đầu cùng lực lượng võ trang căn cứ mở ra trận chiến đường phố, kết quả lại không biết từ nơi nào xuất hiện một đống người bình thường có trạng thái không đúng, không chỉ hoàn toàn mất đi lý trí, càng điên cuồng phát động tấn công về phía bọn họ, thậm chí chẳng phân biệt địch ta.
Rõ ràng đều không có dị năng, nhưng tốc độ cùng sức lực còn lớn hơn người bình thường nhiều.

Tóm lại lúc này tình huống không ngừng chồng chất, ai cũng không biết Mạo Đan Uy làm ra nhiều chuyện như vậy, nếu không phải có nhiều người đến, còn có bọn Kiều Khải Nhạc hỗ trợ, lần hành động này có khả năng thất bại rất lớn.
Dù nói thế nào một đoàn người Kiều Khải Nhạc có dị năng đứng hàng đầu trong toàn bộ liên minh quân đội đấy, nên biết cấp bậc dị năng của các chiến sĩ bọn hắn trung bình đều thấp hơn chiến sĩ Hoa quốc một hai cấp đấy, lại càng không cần phải nói đến đám người Kiều Khải Nhạc được chọn lựa lần này rồi.
Cộng thêm còn có vài con dị thú hỗ trợ, một đoàn người này biểu hiện quả thực quá mức chói mắt, một đường gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật gϊếŧ phật!
Cho nên lúc đó tất cả binh sĩ ở đây đều khắc sâu ấn tượng, làm cho bọn hắn biết rõ, không chỉ cô bé kia là tiểu quái vật vượt hẳn người thường, các chiến sĩ Hoa quốc khác cũng không kém!
Cũng làm cho không ít người âm thầm suy tư, bây giờ người Hoa quốc đã đạt đến trình độ gì rồi...
Kiều Khải Nhạc giao tất cả tư liệu thu thập ở sở nghiên cứu cho Ôn Dao, sau đó lại để cho chiến sĩ dị năng hệ hỏa đốt sạch sở nghiên cứu.
Nơi gieo trồng cây thuốc phiện biến dị cùng dị thực khác sớm đã bị Mạn Mạn hủy, Kiều Khải Nhạc lo lắng, còn cố ý lại thả thêm một mồi lửa, làm cho lửa cháy sạch sẽ một chút.
Trời đã có chút sáng, thậm chí Ôn Dao có thể cảm nhận được dị năng chấn động ở phía xa xa rồi.
Xem ra, sau khi hừng đông, tất cả màn che ở nơi này đều rơi xuống cả rồi.
Nhưng, hình như mình đã quên cái gì thì phải.
Quên cái gì?
Ôn Dao theo thói quen sờ lên cổ tay phải, lúc này cuối cùng mới nhớ ra mình đã quên cái gì.
Đúng rồi, Tiểu Tiểu còn đang ở đằng kia đánh nhau cùng vua cá sấu biến dị, thời gian đều đã trôi qua lâu như vậy, có lẽ đã đánh xong rồi, Ôn Dao nên đi qua xem xem.
Từ chỗ Kiều Khải Nhạc tiếp nhận Mạn Mạn, sau khi chào hỏi cùng hắn, Ôn Dao lại để Đại Hoàng chở mình đến nơi biệt thự trước đó.
Về phần Trường Phong, hoàn toàn không thấy bóng dáng, không biết đã chạy đến nơi nào, có lẽ quá lâu không tham gia chiến đấu nên hưng phấn quá, chắc hẳn cố gắng phát quang phát nhiệt, thể hiện giá trị của mình, Ôn Dao cũng không lo lắng quá.
Đợi đến khi trở lại căn biệt thự bị nổ tung trước đó, Ôn Doa nhìn thấy thi thể cá sấu biến dị cực lớn nằm ở đó, mà Tiểu Tiểu đang vòng thân thể nghỉ ngơi ở bên kia, trên làn da màu bạc trắng hiện ra nhiều miệng vết thương lớn nhỏ.
Tiểu Tiểu mệt mỏi gác đầu của mình đặt trên thần thể cuộn tròn, đánh thắng đối phương cũng không khiến nó vui mừng, bởi vì chủ nhân đã vứt bỏ nó!!!
Tiểu Tiểu vừa khôi phục thể lực và dị năng, vừa lên kế hoạch đánh một trận với con thú đại ngốc kia, để nó biết rõ ai mới là "Chiến sủng" của chủ nhân!
Bây giờ cấp bậc của nó cao hơn con thú kia, nhất định có thể đánh nó răng rơi đầy đất!
Tiểu Tiểu chính là tự tin như vậy đấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.