Chương trước
Chương sau
Chiếc băng thang trượt khổng lồ dựng trên sông rất tinh xảo, mặt băng rộng khoảng mười mét, tầng băng rất dầy, dưới ánh mặt trời chiết xạ tỏa ra ánh hào quang hoa mỹ.
Ngay từ đầu Ôn Dao có ý định tạo thành một chiếc cầu băng đấy, nhưng lúc động thủ đột nhiên nghĩ đến bậc thang trơn bóng, cảm thấy đi như vậy sẽ nhanh hơn.
Mọi người bên cạnh bờ còn chưa có lấy lại tinh thần, ngược lại Kiều Khải Nhạc dẫn đầu phản ứng, hắn giẫm lên cầu thang bóng loáng trước tiên, phát hiện cầu thang băng này vô cùng kiên cố, ít nhất hoàn toàn không lo lắng sụp xuống giữa đường.
Mà lúc này Ba Cương cũng dẫn theo vài quân nhân đi đến, hắn nhìn bậc thang băng, lại nhìn Ôn Dao, không ngừng dò xét qua lại giữa cả hai.
Chẳng lẽ đứa nhỏ này là dị năng giả song hệ băng thủy?
Vẫn là Kiều Khải Nhạc tiến lên vài bước ngăn ở trước mặt Ôn Dao, cắt đứt ánh mắt đối phương.
Ba Cương cười cười với Kiều Khải Nhạc, chỉ vào bậc thang băng hỏi: "Đây là..."
Trên mặt Kiều Khải Nhạc hiện lên nụ cười khiêm tốn: "Đội trưởng của chúng tôi thấy các chiến sĩ cực khổ quá, hơn nữa cảm thấy cách trượt qua sông có chút chậm, nên thử xem có cách khác hay không, không nghĩ đến thật đúng là thành công. Đại tướng yên tâm, tôi đã thử rồi, bậc thang băng này rất chắc chắn, hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu mọi người cùng vượt sông."
Đây là tùy ý thử một lần là đã có thể kiểm tra xong rồi sao?!
Vừa rồi Ba Cương Sóng mới nhìn sang băng trụ vặn vẹo binh sĩ nhà mình làm ra, đã trầm mặc, đến cùng thực lực người một nhà quá kém hay do thực lực người ta quá mạnh mẽ?
Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao Hoa quốc nói lần hành động này là do cô bé này phụ trách rồi, rất nhiều dị năng giả có cách nghĩ rất đơn giản, cường giả vi tôn.
Ngược lại Ba Cương muốn nói vài lời cùng Ôn Dao, nhưng Kiều Khải Nhạc chống đỡ phía trước dẫn dắt hắn nói qua vài chuyện khác, chính là không cho phép hắn tiếp cận Ôn Dao. Hơn nữa sau mấy lần quan sát hắn phát hiện tính tình cô bé này có chút lãnh đạm, cho nên hắn cũng từ bỏ tâm tình kết giao, sau khi nói vài câu với Kiểu Khải Nhạc liền trở về sắp xếp các binh sĩ vượt sông.
Mà kế hoạch bên kia cũng không ngừng lại, dây thừng thép đều sắp chuẩn bị xong rồi, lại dỡ xuống cũng rất phiền toái, dứt khoát hai bút cùng vẽ, hai cách vượt sông đồng thời tiến hành luôn.
Đi đầu tiên chính là bọn Nhện nữ, ngược lại người rất dễ dàng, chỉ cần dẫm lên cầu thang đi, sau đó đi lên điểm cao nhất rồi trượt xuống là được, Kiều Khải Nhạc với tư cách là dị năng giả hệ mộc liền thúc đẩy vài nhánh dây sinh trưởng làm ra nhiều đệm hình vuông làm công cụ hiệp trợ cho bọn họ.
Động tác gấu chó biến dị có chút ngốc ngốc, dù sao bộ lông của nó rất dày đặc làm cho nó trượt rất nhẹ nhành, càng buồn cười hơn chính là Nhện bự rồi.
Mặt băng bóng loáng khiến chân nó có chút trơn trượt, làm cho lúc nó leo lên bậc thâng băng luống cuống tay chân đấy, tám chân kia hoàn toàn không nghe theo sai sử, cuối cùng ngã một phát, phần bụng chạm đất, rồi lăn lòng vòng theo mặt băng trượt xuống dưới, thậm chí vào thời điểm chạm đất cũng bởi vì tác dụng quán tính đụng gẫy một cây đại thụ, cả buổi đều không lấy lại tinh thần.

Thấy bậc thang băng có thể tiếp nhận thể trọng của hai dị thú khổng lồ, đám binh sĩ đang nhìn xem cũng yên tâm hơn, từng người nhanh chóng theo mệnh lệnh của trưởng quan tiến lên từng nhóm.
Diện tích bậc thang băng khá lớn, một lần có thể trượt xuống không ít người, chỉ có điều trong quá trình trượt xuống thỉnh thoảng sẽ va vào nhau, nhưng cũng không xuất hiện vấn đề quá lớn.
Hai bên đồng thời tiến hành, các chiến sĩ bên cạnh bờ càng ngày càng ít, có người nghi hoặc quan sát mặt sông, một vài loài cá trước đó còn tập kích bọn hắn cũng không xuất hiện lần nữa.
Chúng đi đâu?
Tuy không biết vì sao, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, có thể an toàn vượt sông là tốt nhất.
Đợi đến khi bọn Kiều Khải Nhạc và một nhóm người cuối cùng khác cũng đã qua sông, Ôn Dao ngồi trên lưng Đại Hoàng bay qua bờ bên kia sông, sau đó phát tay phá hủy bậc thang băng.
Có không ít binh sĩ lộ ra vẻ tiếc hận, bậc thăng băng xinh đẹp như vậy, quả thật chính là một tác phẩm nghệ thuật, cứ đơn giản thô bạo phá bỏ như vậy, thật là đáng tiếc.
Nhưng người ra tay lại chính là người chế tạo ra nó, mọi người cũng không thể nói cái gì, cũng không thể lại bảo cô bé để lại chứ?
Ở nơi mọi người không chú ý, một con rắn trắng nhỏ chỉ to bằng ngón tay nhanh nhẹn bơi qua sông, hóa thành một đường ánh sáng trắng chui vào đám người, cuối cùng trở lại cổ tay Ôn Dao.
Tiểu Tiểu thân mật dùng đầu cọ cọ vào cổ tay Ôn Dao, khoe thành tích với chủ nhân nhà mình:
【Chủ nhân chủ nhân, ta cưỡng chế đuổi hết những thứ đáng ghét dưới nước đi rồi đấy!】
Ngón trỏ Ôn Dao sờ sờ lên đỉnh đầu Tiểu Tiểu, còn theo thân thể nó sờ vài cái lên trên lân phiến của nó, dùng hành động thực tế khen ngợi nó:【Không tệ, sau này không ngừng cố gắng.】
【Ừ ừ!】
Mặc dù không nhận biết được tin tức của Tiểu Tiểu, nhưng Đại Hoàng dùng đầu ngón chân cũng đã biết tên kia nhất định đang tranh công!
Ở chung đã lâu như vậy, còn không biết đối phương là mặt hàng thế nào sao?

Chẳng phải cuối cùng giúp đỡ chủ nhân dùng băng định hình sao! Không phải chỉ đuổi đi một vài dị thú cấp thấp sao?
Có cái gì tốt để tranh công chứ!?
Thế nhưng nó còn chở chủ nhân bay thẳng qua sông đấy nhé!
Các chiến sĩ đã qua sông vẫn đứng nguyên tại chỗ sửa sang lại đội ngũ, lần nữa xuất phát về chỗ mục đích.
Con đường tiếp theo đều là đường núi, xe không thể chạy được, trước đó xe đều để lại bờ bên kia, chỉ để lại một đội người trông coi, những người khác đều phải đi bộ tiến vào núi rừng.
Kiều Khải Nhạc nhìn thoáng qua Ôn Dao đang ngồi trên lưng Đại Hoàng, lại nhìn mấy người nhện nữ ngồi trên Nhện bự, đột nhiên hâm mộ người khác có dị thú, đặc biệt là loại dị thú khổng lồ đấy!
Hắn đang tự hỏi sau khi trở về có nên nghĩ cách đi tìm một con dị thú cho mình hay không, lần trước hắn không cướp được trứng chim biến dị, lần này có nên nhân cơ hội này đánh quan hệ tốt với Ôn Dao hay không, nhờ Ôn Dao giúp một chút?
Kiểu Khải Nhạc lâm vào trầm tư nên không chú ý, chân hụt, thiếu chút nữa bị đá vướng chân ngã sấp mặt.
Không đợi hắn ổn định thân hình, đã cảm thấy bên hông xiết chặt, có thứ gì đó quấn lấy hắn, sau đó thân thể bay lên không, thấy hoa cả mắt, mình đã thay đổi chỗ rồi.
Kiều Khải Nhạc cúi đầu nhìn xem, thứ quấn chặt bên hông chính là tơ nhện màu trắng, vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy Nhện nữ từ từ thu hồi tơ nhện lại.
Phát hiện mình bị kéo lên trên lưng nhện, Kiều Khải Nhạc ngồi vững, sau đó có chút gật đầu về phía Nhện nữ, yên tâm thoải mái ngồi xuống!
Ah, đây cũng không phải hắn chủ động đấy, hắn cũng chỉ là thịnh tình không thể chối từ nha!
Sau đó Nhện nữ cũng kéo vài chiến sĩ Hoa quốc còn lại lên, vì vậy, tất cả người Hoa quốc đều không cần tự mình đi bộ nữa rồi.
Kiều Khải Nhạc từ trên cao nhìn xuống cảm nhận ánh mắt hâm mộ thỉnh thoảng được người bên dưới quăng tới, không khỏi ngồi thẳng người lên, cả người sảng khoái tinh thần, so với việc uống thuốc khôi phục tinh thần lực còn thoải mái dễ chịu hơn.
Khó trách đều nói phía trên phong cảnh tốt hơn, quả nhiên là thế, không khí đều tươi mát rất nhiều!
Nhìn thấy tất cả Ba Cương cũng nhịn không được cảm thấy chua chua trong lòng, hắn cũng không phải chưa từng nhìn thấy dị thú cấp cao, chung quanh căn cứ bọn hắn có không ít núi rừng, dị thú cũng nhiều, nhưng mỗi lần gặp được đều là mi chết ta sống, trăn biến dị bên cạnh hắn vẫn là dưới cơ duyên xảo hợp mới nguyện ý nhận hắn làm chủ, Hoa quốc làm sao lại có nhiều dị thú nghe lời như vậy chứ?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.