Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy "Đại đáng yêu" đi đến bên người mình, Nhện nữ vỗ vỗ bước chân dài mảnh của Nhện Bự, mà nhện bự lập tức cúi thấp thân thể xuống, bốn cặp chân nhanh chóng bò rộng ra bên ngoài, để cho Nhện nữ mượn bước trèo lên, hai người khác cũng học theo bộ dạng Nhện nữ vững vàng lên lưng Nhện bự.
"Chúng ta đi thôi."
Đoàn đại biểu không biết nên hình dung tâm tình mình như thế nào, người có thể thu phục dị thú biến dị càng ngày càng ít, người như thế bên trong thế lực của bọn hắn cũng không nhiều, không nghĩ đến ở chỗ này lại gặp được hai người, hơn nữa cô bé kia lại còn có hai dị thú và một cây dị thực!
Trước đó bọn hắn đã thấy Mạn Mạn nằm trên vai Ôn Dao, lại không phát hiện Tiểu Tiểu trên cổ tay Ôn Dao.
Đợi đến lúc ra cổng căn cứ, người đàn ông cơ bắp ngồi lưng nhện bự huýt sáo một tiếng, sau một trận chấn động nho nhỏ, một con gấu chó cực lớn chạy nhanh về phía bọn hắn.
Đợi đến khi gấu chó đứng trước mặt Nhện bự, người đàn ông nhảy lên trên lưng gấu chó, vỗ vỗ đầu gấu chó, sau đó đút cho nó một khối tinh thạch.
Thấy một màn như vậy, đoàn đại biểu bọn họ đều chết lặng, trong bốn người không lên xe đã có ba người đều có dị thú làm tọa kỵ, còn người cuối cùng kia có phải cũng có hay không?
Bọn hắn cảm thấy coi như đối phương thật sự có mình cũng không cảm thấy giật mình nữa rồi.
Nhưng mãi đến khi đến chỗ mục tiêu, bọn hắn cũng không nhìn thấy dị thú khác xuất hiện nữa, hơn nữa đoạn đường này nhanh hơn lúc bọn hắn đến, đều không gặp phải tình huống bất ngờ nào xảy ra!
Lần này địa điểm đặt chân chính là căn cứ cách phạm vi Tam Giác Vàng gần nhất, nói gần thực ra vẫn cách hơn một trăm km, bởi vì những căn cứ nhỏ trước kia cách gần hơn đã bị Mạo Đan Uy công phá mất rồi.
Trong căn cứ vật tư bị chuyển hết sạch, mọi người bị bắt, thậm chí còn phá hỏng căn cứ, không muốn để lại chút vật hữu dụng nào cho người khác hưởng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao khiến các thế lực có chút ngăn cách quyết định tập hợp hợp tác với nhau, Mạo Đan Uy cực kỳ hung ác, trước tận thế nổi tiếng là trùm ma túy lớn ở Tam Giác Vàng.
Đạo đức không có trong tận thế, đám người phạm tội này như đang ở thiên đường, Mạo Đan Uy ở bên trong tận thế như cá gặp nước, đem thế lực vốn có của mình không ngừng mở rộng, thành lập nên vương quốc thuộc về mình.

Nếu bọn hắn vẫn ngồi yên không quản như trước kia, chỗ kế tiếp bị phá có khả năng là căn cứ của bọn hắn rồi.
Một đoàn người Ôn Dao thuận lợi đến căn cứ, suốt dọc đường quan sát kể từ khi bọn họ tiến vào căn cứ, phát hiện căn cứ này thật sự rất tồi tàn, đặc biệt là bốn chiến sĩ đến từ căn cứ Hoa Nam, bọn họ cảm thấy nơi này còn kém hơn căn cứ mình một năm trước
Cho dù kiến trúc hay tinh thần diện mạo của người trong căn cứ, quả thật không thể so sánh được.
Mà Ôn Dao bọn hắn đến cũng dẫn đến bạo động không nhỏ, tuy ít người, chỉ với một chiếc xe, nhưng Đại Hoàng, nhện đen biến dị cùng gấu chó biến dị dẫn đến không ít người vây xem.
Người trong căn cứ bọn hắn có dị thú không đến năm người, lợi hại nhất chính là con trăn khổng lồ biến dị của căn cứ trưởng, một ngụm nuốt mất một người, nếu như bị nó quấn lên, căn bản không thể chạy thoát.
Sự kiện vây quét lần trước hắn cũng không tham dự, có lẽ lúc ấy bọn hắn không ý thức được thực lực của Mạo Đan Uy, cũng không rõ ràng tình huống đối phương có một đàn cá sấu biến dị.
Lần hành động này bản thân Ba Cương cũng mang theo dị thú của mình tham gia, có thể thấy thực lực của Mạo Đan Uy tạo thành áp lực nặng nề thế nào cho bọn hắn.
Ngoại trừ năm đại biểu dẫn đầu cùng mời người Hoa quốc đến trợ giúp, bọn hắn còn triệu tập một ít những căn cứ nhỏ khác, để bọn hắn phái người lợi hại nhất trong căn cứ đến đây.
Ôn Dao bọn họ là thế lực cuối cùng tham dự, thời điểm Ba Cương và những người khác nghênh đón bọn Ôn Dao, vừa nhìn thấy đầu lĩnh Ôn Dao đã thấy hoảng sợ.
Ba Cương bất động thanh sắc đánh giá Ôn Dao một phen, trước tận thế hắn là một đại tướng quân đội chính phủ, trong tay có thế lực của mình, sau tận thế tuy bên ngoài vẫn nguyện ý phục tùng cái gọi tổ chức chính phủ, nhưng thực tế toàn bộ căn cứ đều thuộc quyền của một mình hắn, hành động lần này chủ yếu cũng do hắn làm đội trưởng.
Trước tận thế hắn kiến thức được không ít tình cảnh, bởi vậy tuy bị tuổi tác của Ôn Dao làm cho kinh hoảng, nhưng mặt vẫn không đổi sắc trò chuyện như trước, hoàn toàn đem Ôn Dao đặt lên vị trí ngang hàng, cũng không bởi vì tuổi Ôn Dao còn nhỏ mà khinh thường Ôn Dao.
Với tư cách là một đại tướng, hắn cũng biết nói tiếng Hoa, trao đổi hằng ngày cơ bản không có vấn đề gì.
Nhưng phía sau hắn vẫn có người nhíu mày, cảm thấy viện binh Hoa quốc này có phải đang gây cười hay không, nhưng nhìn thái độ nhiệt tình của đầu lĩnh Ba Cương, bọn hắn vẫn nhịn xuống lời muốn nói, chỉ là trên mặt vẫn lộ ra một tia bất mãn.
Tuy người Hoa quốc chỉ có mười người, nhưng Ba Cương cũng không dám xem thường bọn hắn, cho dù bọn họ lái chiếc xe bọc thép tốt hơn bọn hắn rất nhiều, lại thêm mấy con dị thú cấp cao vừa nhìn đã biết không đơn giản, đều cho thấy đám người này không tầm thường.

Số lượng không là vấn đề, quan trọng là... Chất lượng.
Giống như một đoàn binh lính bình thường còn không bằng một chiến sĩ dị năng cấp cao.
Sau khi trò chuyện, ngoại trừ Ôn Dao và một chiến sĩ Kiều Khải Nhạc, những người khác được sắp xếp trong ngôi nhà hai tầng nhỏ.
Kiều Khải Nhạc chính là đội phó Ôn Minh bổ nhiệm cho hành động lần này, chủ yếu là quản hành động lúc trao đổi cộng đồng giữa các thế lực với nhau.
Người trong nhà biết rõ việc của mình, Ôn Minh biết rõ tính cách Ôn Dao, nếu quả thật giao toàn bộ cho Ôn Dao, không chỉ làm cho em gái không kiên nhẫn, cậu tin rằng những người khác cũng không dễ chịu.
Cho nên Ôn Dao chỉ chịu trách nhiệm dẫn người đi đánh nhau là được, những việc vặt khác đều do Kiều Khải Nhạc sắp xếp quản lý.
Sau khi tiến vào phòng họp, còn không ngừng có người dùng ánh mắt mịt mờ dò xét Ôn Dao, có tò mò, có xem thường, có không vui...
Nhưng mặc kệ là dạng ánh mắt gì, Ôn Dao đều mang vẻ mặt lạnh nhạt ngồi yên tại vị trí của mình, có chút cúi đầu, rủ xuống hai mắt đâm đâm Tiểu Tiểu trên cổ tay.
Nhìn thấy một màn này, có người tự cho rằng đã hiểu rõ ràng rồi, cho là Ôn Dao chỉ là người phụ trách bày trí, nói không chừng có quan hệ thế nào đấy, mà Kiều Khải Nhạc mới thật sự là đội trưởng.
Thấy tất cả mọi người đều không nhịn được liếc nhìn trộm Ôn Dao, Ba Cương nhẹ ho khan vài tiếng, đợi đến lúc tất cả mọi người đều dồn lực chú ý lên người mình, lúc này hắn mới mở miệng nói ý nghĩa hành động lần này.
Bởi vì tính ra có bốn quốc gia, cho nên mọi người đều dùng tiếng Anh trao đổi cùng nhau, tuy còn chứa đầy khẩu âm, nhưng vẫn có thể nghe hiểu được.
Ôn Dao lơ đãng ngồi nghe, vươn ngón trỏ không ngừng vẽ vòng tròn lên đỉnh đầu Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cũng di chuyển theo đầu, chỉ chốc lát sau chính mình đã choáng luôn.
Ba Cương vừa nói xong tình huống cơ bản của Mạo Đan Uy và căn cứ của hắn ta, sau đó cấp dưới phía sau hắn lấy ra một bao đồ ôm lên, cẩn thận từng li từng tí mở ra, sau đó nói với tất cả mọi người: "Cái này chính là một loại thuốc phiện mới tôi vừa phát hiện ra, không chỉ có thể làm cho người ta sinh ra cảm giác hưng phấn, còn có thể tăng dị năng một trình độ nhất định nào đó, nhưng sẽ này sinh tính ỷ lại nghiêm trọng, Mạo Đan Uy chính là dùng thứ này khống chế dị năng giả trong tay đấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.