"Dao Dao em trở về rồi ah!" Nhìn thấy cuối cùng Ôn Dao đã trở về, Cố Thiên Hành nhẹ nhàng thở ra, hắn vội vàng gấp gáp đi đấy, vào lúc hai giờ chiều đã vội trở về, vừa về, đã không thấy cô bé đâu nữa rồi! Tâm Cố Thiên Hành có chút mệt mỏi, hắn cảm thấy đứa nhỏ này rất không có ý thức tập thể đấy, hình như độc lập đã quen, nghĩ muốn làm cái gì thì làm cái đó, hoàn toàn không có ý thông báo cho bọn hắn một tiếng. Đương nhiên, hắn không phải muốn trách cứ người ta, chỉ là hắn vừa về đến lại không thấy Ôn Dao, hỏi lão Lâm cũng nói không biết, nếu không phải nhìn thấy Tiểu Tiểu và Đại Hoàng đều không sốt ruột, hắn thực sự sợ Ôn Dao đã xảy ra chuyện. Ôn Dao gật, chú ý đến vẻ mặt Cố Thiên Hành, đoán được hắn đang nghĩ cái gì. Nhưng Ôn Dao cũng không định giải thích cái gì, đối phương không hiểu rõ mình lắm, có một số việc cũng không cần nói rõ ràng. "Dao Dao, mấy người bọn hắn cảm thấy đỡ hơn một ít rồi, đã có xe, sáng ngày mai chúng ta khởi hành đi." Đối với sự sắp xếp của Cố Thiên Hành, Ôn Dao cũng không có ý kiến khác, thấy Ôn Dao ngồi bên người Đại Hoàng, Cố Thiên Hành mấp máy miệng, hỏi vấn đề mấy ngày nay vẫn luôn muốn hỏi. "Dao Dao, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em còn nhớ những con Zombie kia chứ?" Ôn Dao tùy ý nhẹ gật đầu, tuy Zombie vừa liếc nhìn đều không có gì khác nhau, nhưng Zombie vừa nhìn thấy mình đã bỏ chạy Ôn Dao vẫn là lần đầu tiên gặp, vô cùng khắc sâu ấn tượng đấy. Thấy Ôn Dao còn nhớ rõ, Cố Thiên Hành tiếp tục hỏi: "Mấy ngày nay anh vẫn luôn lo lắng bọn chúng đến, nhưng cho đến bây giờ đều không thấy bóng dáng, trước đó Dao Dao ra ngoài có gặp bọn chúng không?" Cố Thiên Hành bọn hắn có thể nói là tương sát với con Zombie kia một thời gian rất dài, ngay từ đầu bọn hắn có không ít người, gần hơn một trăm người, đại quân Zombie càng tính theo đơn vị hàng nghìn, gặp được mấy lần đều là một trận chiến sinh tử. Chỗ kỳ lạ nhất của con Zombie kia chính là nó có lực cảnh giác với nguy hiểm cực cao, mỗi lần cảm thấy đánh không thắng, nó dẫn theo đám Zombie khác quay người rời đi!
Sau này người bên bọn hắn càng ngày càng ít, số lượng Zombie đã giảm bớt, còn lại cơ bản đều là Zombie biến dị. Lần trước gặp phải, bọn hắn vừa lúc trải qua một trận đại chiến với mấy con dị thú, dị năng cơ bản đều tiêu hao hết, tự nhiên chỉ có thể chạy trốn để khỏi chết. Trong mấy ngày chờ đợi Ôn Dao trở về, hắn đã từng lo lắng đám Zombie kia tìm ra, kết quả chuyện gì cũng không xảy ra, hắn hoài nghi không biết có phải Ôn Dao đã làm chuyện gì hay không. "Gặp." Giọng điệu Ôn Dao rất tự nhiên, Cố Thiên Hành nghĩ đến cái gì, vì muốn xác minh phỏng đoán trong lòng mình, hắn tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?" Ôn Dao ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mặc dù không nói, nhưng ánh mắt kia dường như đang hỏi ngược lại hắn: "Anh nói sau đó thì sao?" Mặc dù không nhìn thấy sức chiến đấu của Ôn Dao, nhưng nhớ đến lần này đi cùng Đại Hoàng ra ngoại gặp được Zombie, lúc đó đối phương ra tay gọn gàng lưu loát, Cố Thiên Hành cảm thấy mình không cần hỏi, kết quả không cần nói cũng biết. Buổi sáng ngày hôm sau, Cố Thiên Hành bọn hắn thu thập xong đồ đạc, trên trần xe cũng cột không ít đồ, cộng thêm sáu người, toàn bộ trong xe đều được nhét đầy. Xe là xe bảy chổ, Cố Thiên Hành vốn muốn Ôn Dao ngồi ở tay lái phụ, nhưng bị Ôn Dao từ chối, biểu thị mình không cần. Nhìn thoáng qua Đại Hoàng ngoan ngoãn đứng ở bên người Ôn Dao, Cố Thiên Hành nhớ đến trải nghiệm phi hành ngày hôm qua, lại bắt đầu cảm thấy đầu choáng mặt đau. Nhưng nghĩ đến một đường đường núi nhiều như vậy, ngồi xe cũng không nhất định thoải mái, hơn nữa lúc Ôn Dao ngồi cũng không gặp phải những chuyện như mình, Cố Thiên Hành nuốt xuống lời muốn nói ra. Trên đường đi đi một chút lại ngừng ngừng, hai ngày sau, một đoàn người Cố Thiên Hành đã đến căn cứ mới. Ôn Minh tự mình tiếp đón bọn hắn, cậu có rất nhiều vấn đề cần Cố Thiên Hành giải đáp, Cố Thiên Hành thế mới biết căn cứ trưởng của căn cứ mới này lại còn trẻ như thế, nhìn vẻ ngoài chỉ mới hơn hai mươi, mà cậu ấy và cô bé đi cứu bọn họ lại là quan hệ anh em! "Căn cứ trưởng Ôn thật sự tuổi trẻ tài cao!"
Cố Thiên Hành có chút cảm thán, khả năng cũng chỉ có tận thế hỗn loạn như thế mới xuất hiện tình huống này, người tài chính thức mới có, bởi thế mới gọi loạn thế xuất anh hùng. Ôn Minh cười cười, sau khi hai người khách sáo vài câu, Ôn Minh bắt đầu hỏi thăm hắn về tình huống cụ thể ở biên cảnh, đây cũng là một trong những nguyên nhân lựa chọn thành lập căn cứ này ở đây. "... Lúc ấy hình như bên trên có mệnh lệnh bí mật, nhưng vì lúc ấy cấp bậc của tôi không cao, cũng không nhận được, chỉ biết lúc ấy động tác rất lớn, bây giờ nghĩ lại, hẳn là bên trên đã nhận được tin tức gì đó, sớm tiến hành chuẩn bị một chút. Đáng tiếc tình huống biên cảnh phức tạp, dù chuẩn bị cũng không đạt được hiệu quả như mong muốn, ngày tận thế bộc phát đó vẫn rất hỗn loạn, lúc ấy không ít hơn dân chúng nước khác gần biên giới quốc gia chúng ta vượt qua biên giới tìm kiếm bảo hộ của chúng ta..." Cố Thiên Hành kể lại tất cả những gì mình biết cho Ôn Minh nghe, cũng nói căn cứ bọn hắn thành lập bên kia đã bị tiêu diệt, sinh hoạt của chính mình trong hai năm qua. "Chỉ còn lại mấy người các anh thôi sao?" "Người sống sót ở khu vực kia có lẽ chỉ còn lại mấy người chúng tôi thôi, nhưng đường biên giới quốc gia chúng ta rất dài, ngoại trừ nước N, còn có mấy quốc gia khác, tình huống những nơi khác tôi cũng không hiểu rõ lắm, hơn nữa dãy núi rừng rậm quá nhiều, sau khi thông tin đứt đoạn rất khó liên lạc với nhau. Chẳng qua nếu như có người còn sống... tôi hy vọng căn cứ trưởng có thể nghĩ cách dẫn bọn hắn trở về hay không. Không nói đến sự uy hiếp của Zombie cùng sinh vật biến dị, chủ yếu nhất chính là thiếu hụt vật tư, càng đừng nói đến các loại vũ khí, trọng yếu nhất là quần áo, đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn." "Anh yên tâm, tôi sẽ nghĩ biện pháp." Đây cũng là một trong những công việc của Ôn Minh, cậu phải nghĩ cách mang binh sĩ và dân chúng nơi biên giới trở về, lần này Ôn Dao đi cũng là do thám đường đấy. "Đúng rồi, cùng đi với các người là hai người nước N à?" "Đúng vậy, đó là hai anh em, anh tên là Nguyễn Văn Hùng, em gái tên là Nguyễn Thị Ngọc, vẫn luôn đi cùng chúng tôi. Đều có dị năng, thực lực không tệ, nhân phẩm cũng có cam đoan, lúc đến tôi cũng đã hỏi qua bọn họ, bọn họ cam đoan sẽ phục tùng theo tất cả sắp xếp!" Cố Thiên Hành khẩn trương lên, lúc ấy hắn đã cam đoan với hai anh emnhất định sẽ dẫn bọn họ đi đến căn cứ, hơn nữa nói quốc gia của mình nhất định sẽ tiếp nhận bọn họ, hắn lo lắng Ôn Minh sẽ có phương pháp khác. Nhìn thấy Cố Thiên Hành có chút khẩn trương, Ôn Minh vỗ vỗ bờ vai của hắn, ôn hòa cười nói: "Tôi cũng không nói không tốt, bây giờ căn cứ đang thiếu người, tôi cũng không đuổi bọn họ ra ngoài, chỉ cần bọn họ cố gắng, trong căn cứ hoàn toàn có thể dựa vào sự cố gắng của mình mà sinh sống." Nghe Ôn Minh nói như vậy, Cố Thiên Hành yên lòng, hắn nhắc nhở: "Nếu có người sống sót, người ở biên giới có lẽ không ít, dù sao thực lực quốc gia chúng ta khá mạnh, hơn nữa gần đây hình tượng rất tốt, không phải tôi vừa nói sao, có không ít người các nước khác tìm đến chúng ta nương tựa, căn cứ trưởng cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, nên sớm định ra điều lệ chế độ, tránh cho lúc đó xảy ra sai lầm."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]