Chương trước
Chương sau
Đại Hoàng bên này không có vấn đề, Thiệu Văn cùng Tiểu Tiểu bên kia còn chưa biết thế nào.
Tuy Thiệu Văn có chuẩn bị, nhưng địch tối ta sáng, vừa rồi Ôn Dao không đi theo, cũng không biết có xảy ra biến cố gì hay không.
Suy nghĩ, Ôn Dao quyết định đi xem.
Ôn Dao cúi đầu nhìn người bị đè bên dưới bức tường, nghĩ nghĩ lại bảo Đại Hoàng kéo hắn ra.
Tố chất thân thể dị năng giả tốt hơn người bình thường nhiều, nhưng không phải vạn năng, lúc này cả người người đàn ông đều là máu, bị mấy đường đao nước tấn công vết thương cũng càng sâu, da thịt đều lật ra ngoài, còn bởi vì bị đè dưới tường nên cả người dính đầy bụi bậm, Ôn Dao cũng không biết có lây sang miệng vết thương hay không.
Đầu bị đập lủng một lỗ lớn, máu tươi chảy khắp mặt, cộng thêm lúc Đại Hoàng kéo hắn ra từ bãi phế tích động tác cũng không nhẹ nhàng, thậm chí vô cùng thô lỗ, bởi vậy hắn càng có vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở đến nơi.
Ôn Dao lặng yên rồi, thật vất vả lưu lại người sống, cũng không thể cứ như vậy mà chết chứ, dầu gì cũng là người cầm quyền căn cứ này, tu hú chiếm chỗ chim thước che mắt căn cứ Hoa Nam lâu như vậy, đến lúc đó làm sao cũng phải hỏi vài câu chứ?
Ôn Dao đơn giản dùng kỹ năng trị liệu chữa trị cho hắn một chút, nhiều hơn cũng sẽ không, sau đó lấy trong không gian một chiếc hộp dài, bên trong xếp đặt vài ống tiêm.
Đây là thuốc gây ức chế dị năng sở nghiên cứu mới nghiên cứu phát minh ra, chuyên môn dùng để đối phó những dị năng giả phạm phải sai lầm, Ôn Dao cảm thấy thú vị nên lấy mấy ống, bây giờ vừa lúc có chỗ dùng rồi.
Chuyện này nói rõ tầm quan trọng của công tác chuẩn bị, Ôn Dao quyết định sau này lúc đến viện nghiên cứu lại lấy thêm ít đồ, nói không chừng lúc nào đó lại có tác dụng?
Làm xong tất cả, Ôn Dao cho chó săn biến dị mấy khối tinh thạch lấy được ở tầng hầm trước đó, sau đó bảo nó canh chừng ở đây. truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Đầu óc chó săn biến dị còn có chút choáng váng, còn chưa tỉnh lại từ trong đả kích chính mình không có khả năng ôm đùi chủ nhân, lại nhìn thấy Ôn Dao đưa tinh thạch đến.
Nó biết thứ này đấy!!
Là đồ tốt!
Đám người kia nếu nó làm việc tốt cũng sẽ thưởng những vật này cho nó, còn có mấy cái lọ chứa chất lỏng màu sắc khác nhau kia.
Nó cũng từng có được một khối tinh thạch rất nhỏ, nhưng chỉ có một khối, không nghĩ đến Ôn Dao lại cho mình nhiều như vậy!
Con mắt chó săn biến dị thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mấy khối tinh thạch kia, thậm chí lời Ôn Dao nói đều không nghe thấy, thẳng đến khi Ôn Dao nói lần thứ hai, nó mới gật đầu hệt như băm tỏi, biểu thị chính mình nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Nhìn bộ dạng đối phương chưa thấy qua các mặt xã hội nghèo kiết hủ lậu, Đại Hoàng cười xùy một tiếng, trong lòng dâng lên một cảm giác ưu việt.

Đây chỉ là tinh thạch có độ tinh khiết khá thấp, bình thường đồ ăn vặt nó ăn kém nhất cũng là tinh thạch trung phẩm, còn thỉnh thoảng được cho ăn tinh thạch tinh khiết cao cấp.
Đại Hoàng rất thoải mái, ánh mắt nhìn chó săn biến dị cũng bình thản đi một chút.
Được rồi, không thèm so đo với gia hỏa nghèo nàn đến từ nông thôn, dị thú không phóng khoáng như vậy nhất định chủ nhân sẽ chướng mắt!
Đợi đến lúc Đại Hoàng mang theo Ôn Dao rời khỏi, chó săn mới cẩn từng li từng tí cất mấy khối tinh thạch, nó vây quanh người đàn ông nằm bất tỉnh trên mặt đất vài vòng, ngẩng đầu liếc nhìn chung quanh, sau đó cắn ống quần kéo người đàn ông kéo về một hướng khác.
Nó cảm thấy đợi lát nữa nói không chừng sẽ có người tới, để an toàn... nên đổi sang một chỗ khác thì tốt hơn.
Ai da, nó đúng là quá thông minh!
Nó thông minh như vậy, nói không chừng chuyện nhận chủ nhân vẫn còn hy vọng đó nha!
Nhưng nhớ đến thân thể cao lớn cùng uy áp nặng nề từ Đại Hoàng...
Chó săn rùng mình một cái. truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Không sao! Chỉ cần nhận chủ nhân, tên kia cũng không thể làm gì mình!
Trong lòng chó săn biến dị vui thích đấy, cảm thấy tương lai thật tốt đẹp, căn bản không biết nếu như nó thật sự làm như vậy sẽ gặp phải chuyện gì...
Ôn Dao ngồi ở trên lưng Đại Hoàng, từ trên cao nhìn bao quát chung quanh, nhìn thấy toàn bộ căn cứ rơi vào náo động, thậm chí có kẻ gϊếŧ người cướp đồ đạc.
Chắc là chuyện xảy ra trước đó đã truyền ra ngoài rồi, có người nhân cơ hội muốn cướp đồ trốn đi.
Mấy chỗ cổng căn cứ đều không ngừng có người chạy ra ngoài, nhìn không thấy mấy chiếc xe.
Không có cách nào, ô tô cùng nhiên liệu trở thành tài nguyên trọng yếu lại khan hiếm, toàn bộ đều bị người cầm quyền căn cứ tóm ở trong tay mình, cộng thêm vì để giải quyết bọn Thiệu Văn và Đại Hoàng, đa phần xe cộ đều đã ra ngoài, trong căn cứ không còn lại mấy chiếc xe.
Ôn Dao nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, không để ý đến những người chạy ra khỏi căn cứ kia.
Bây giờ bọn hắn có thể chạy đi, sau này có thể sống sót được hay không cũng khó nói, Ôn Dao không có ý định quản chuyện này. truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Tốc độ Đại Hoàng rất nhanh, tuy không biết vị trí bọn Thiệu Văn ở đâu, nhưng cũng biết đại khái phương hướng, lúc bay về hướng nam vài phút, Ôn Dao liền cảm giác được vị trí của Tiểu Tiểu.

Lúc Ôn Dao đến, tình hình chiến đấu đã tiến vào giai đoạn cuối cùng.
Bên người bọn Thiệu Văn không chỉ có thi thể dị thú khác thường, còn có thi thể Zombie, còn có người đang nằm không rõ sống chết, xem quần áo hẳn là người của căn cứ kia.
Đại Hoàng chở Ôn Dao đến, Thiệu Văn có chút giật mình.
"Dao Dao, tại sao em và Đại Hoàng cùng đến? Đã xảy ra chuyện?"
Thiệu Văn nhớ rõ Đại Hoàng ở cùng một chỗ với những quân nhân ở bên ngoài chờ đợi, bây giờ lại cùng Ôn Doa đến, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?
Ôn Dao đơn giản nói rõ một ít chuyện xảy ra trước đó, sau đó nhìn thi thể dị thú trên mặt đất, nhíu mày hỏi: "Đây là chuyện gì xảy ra?"
Dị thú cũng là có lãnh địa cùng ý thức quần thể đấy, không có nguyên nhân đặc thù, rất khó nhìn thấy dị thú khác nhau cùng một thời gian cùng một địa điểm đấy.
Ôn Dao còn chú ý đến, thậm chí có hai loại dị thú có quan hệ thù địch, theo tình huống bình thường không thể nào có khả năng cùng xuất hiện như vậy.
Chẳng lẽ lại có dị năng giả có thể khống chế dị thú tồn tại?
"Những dị thú này là những người kia làm ra, không biết bọn hắn làm cái gì, những dị thú này giống như nổi điển, không muốn sống công kích chúng ta, hoàn toàn không còn lý trí gì cả."
Lúc Thiệu Văn nói đến chuyện này còn có chút nghĩ mà sợ, dị thú nhiều như tre già măng mọc phóng tới bọn họ, lực trùng kích này thậm chí còn kinh người hơn bị Zombie triều bao vây, nếu không có Tiểu Tiểu, chỉ mấy người bọn họ còn có thể sống sót hay không thật khó mà nói.
"Đúng rồi, Tiểu Tiểu bị thương, còn rất nghiêm trọng. Chủ yếu là do những dị thú kia đã mất lý trí, thậm chí uy áp của Tiểu Tiểu đều vô dụng, chúng không biết mệt mỏi xông về chúng ta. Tiểu Tiểu vì bảo vệ mấy binh sĩ bình thường mà bị thương không ít, bên kia có dị năng giả hệ mộc đang chữa trị cho nó."
Cũng may lần này bọn hắn còn dẫn theo dị năng giả hệ mộc có kỹ năng trị liệu, vài binh sĩ bị thương nghiêm trọng kịp thời được chữa trị, tuy không khỏi hoàn toàn, nhưng ít nhất thoát khỏi nguy hiểm tánh mạng, còn lại trở về thì dễ làm rồi.
"Bị thương?"
Ôn Dao thoáng sửng sốt, Ôn Dao hiểu rất rõ thực lực của Tiểu Tiểu, nhiều tinh thạch như vậy cũng không phải ăn chùa, vượt cấp đánh nhau cũng không có vấn đề gì.
Có thể làm cho nó bị thương nghiêm trọng, xem ra chuyện lần này rất nghiêm trọng đấy.
Ôn Dao mấp máy miệng, tuy vẻ mặt không lộ ra bao nhiêu thay đổi, nhưng Thiệu Văn đã nhận ra Ôn Dao không vui.
Thiệu Văn ho nhẹ một tiếng, thành khẩn nói xin lỗi: "Dao Dao, lần này là sai lầm của chị, không chuẩn bị sẵn sàng trước, tùy tiện áp dụng kế hoạch này, làm cho Tiểu Tiểu bị Thương, thật sự xin lỗi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.