Chương trước
Chương sau
Thời điểm Ôn Minh thay đổi căn cứ mới, ngay từ đầu điện lực chính là bộ phận cậu nghĩ đến trước tiên, không nói cần dựa vào điện để tiến hành các loại nghiên cứu trong viện nghiên cứu, có điện rồi mới có thể làm được nhiều chuyện hơn nữa!
Bởi vậy, sau khi thanh lý xong cả thành phố, Ôn Minh đã tìm được nhà máy nhiệt điện trong thành phố Thương Linh, cũng để nhân viên chuyên nghiệp mang theo đến sửa gấp mạch điện.
Trong phòng họp Thiệu Văn đang người tới ta đi với mấy người Phàn Kỳ Thụy thảo luận về chuyện chuyển dời đến căn cứ mới, bôn hắn có lý do không muốn rời khỏi, nhưng căn cứ mới cũng có càng nhiều sự hấp dẫn với bọn hắn, mà mặt ngoài bọn hắn cũng không dám phản kháng quá mức.
"... Căn cứ trưởng Phàn, tôi phát hiện trong căn cứ các người người và dị thú sống chung dường như rất tốt, chuyện này thật sự làm cho tôi vô cùng tò mò đấy."
Cho dù là căn cứ Hoa Nam hay Ôn Minh, đều không nhận được bất cứ báo cáo bất thường nào về căn cứ Lan Đóa, nói cách khác bọn hắn che giấu rất nhiều thứ không báo cáo lên trên.
Nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ, ngoại trừ tin tức khai thông không thuận tiện, căn cứ nhỏ có quy mô như thế quả thật không muốn bị chú ý quá nhiều, hơn nữa mỗi người đều có lòng riêng, Thiệu Văn có thể hiểu cách làm của bọn hắn.
Nhưng bây giờ khác với lúc trước, cô biết rõ Ôn Minh có cách nghĩ thuần dưỡng thu phục dị thú để thành lập quân đoàn dị thú, lúc này có một căn cứ có thể sống chung hài hòa với dị thú như vậy, làm sao cũng phải nhét vào căn cứ mới mới được!
Bọn họ đã không nhận được tin tức, như vậy tất cả đều có khả năng trao đổi.
Phàn Kỳ Thụy lộ ra một nụ cười chính thức, trong miệng khiêm tốn nói: "Thật ra cũng không có gì, chủ yếu chỉ là một ít dị thú cấp thấp dịu dàng ngoan ngoãn, không khác gì mèo chó nuôi dưỡng trước kia."
Ha ha, không khác cái quỷ á!
Thật cho rằng hiện tượng không khác biệt gì lắm này xuất hiện đầy đường rồi hả?
Hơn nữa con voi biến dị kia cũng không phải dị thú cấp thấp, ít nhất Đại Hoàng nhìn có vẻ hứng thú với nó.
Trong lòng Thiệu Văn cười lạnh, suy đoán căn cứ trưởng này có lẽ muốn tăng giá, vì muốn đạt được nhiều lợi ích hơn khi tiến vào căn cứ mới.
Thiệu Văn không lộ sắc mặt ra, tiếp tục nói: "Căn cứ trưởng Phàn nói đùa, coi như dị thú bình thường có thể làm được như vậy cũng không dễ dàng, nói không chừng ngài còn có thể giao lưu trao đổi với căn cứ trưởng Ôn chúng tôi. Trước đó lúc ở căn cứ Hoa Nam cậu ấy có huấn luyện dị thú, đã lấy được sự tán thành của Lang Vương biến dị, cùng một đám sói biến dị, đang chuẩn bị tiến hành huấn luyện một đội kỵ binh sói, đã có hơn hai mươi người lấy được sự đồng ý của sói biến dị, Hơn nữa trước đó không lâu chúng tôi còn tìm được một đám trứng chim biến dị, muốn sau này dị thú đến căn cứ chúng tôi sẽ càng ngày càng nhiều."
Đừng tưởng rằng chỉ có căn cứ các người có thú khác thường, luận số lượng bọn họ cũng không thua, chỉ có điều nhân số bọn hắn có chút lớn mà thôi.

Khóe miệng mỉm cười của Phàn Kỳ Thụy có chút cứng đờ, rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Hắn thật không biết còn có những tin tức này, nghe lời cô nói, căn cứ bọn họ cũng có không ít dị thú?
Trong lòng Phàn Kỳ Thụy tự đánh giá độ tin cậy trong lời nói của Thiệu Văn, nếu đó là sự thật, thẻ đánh bạc trên tay hắn dường như ít đi không ít rồi...
Trong phòng họp lòng người dị động, tâm tư khác nhau, Ôn Dao lặng yên ngồi ở đó chơi máy tính bảng trong tay, nhìn như không quan tâm đến hoàn cảnh cung quanh.
Sau hai giờ, bọn hắn đã đạt thành nhất trí sơ bộ, Phàn Kỳ Thụy bọn hắn sẽ phái mấy người sáng sớm ngày mai trước đi đến căn cứ mới xem thử, cuối cùng mới ra quyết định, mà Thiệu Văn lập tức xin miễn Phàn Kỳ Thụy chuẩn bị dẫn đường, một mình dẫn Ôn Dao dạo chơi trong căn cứ nhỏ này.
Tuy đã ra thông báo cưỡng chế các căn cứ nhỏ chung quanh dời đến căn cứ mới, nhưng Ôn Minh càng muốn để bọn hắn cam tâm tình nguyện dời vào căn cứ mới, bởi vậy cậu cũng dự liệu được một ít tình hình như vậy, cho Thiệu Văn toàn quyền quyết định.
Thiệu Văn tin tưởng, chỉ cần bọn hắn đi xem căn cứ mới, bọn hắn nhất định sẽ thay đổi ý nghĩ!
Đáng tiếc về một ít bí mật của căn cứ này, Phàn Kỳ Thụy cũng không muốn nói rõ.
Thiệu Văn dẫn theo Ôn Dao đi trên đường lát đá, cô phát hiện dị thú ở căn cứ này thật không ít, tuy tính tổng số nhỏ hơn căn cứ Hoa Nam nhưng không bằng người ta ít người, cơ bản một nửa người đã có dị thú của mình.
Hơn nữa đặc thù nhất chính là, cô phát hiện dị thú cũng thay công cụ đi bộ ở nơi này, trong đó cũng có thằn lằn biến dị Phàn Kỳ Thụy cưỡi trước đó, hơn nữa nhìn bộ dáng thằn lằn biến dị dường như không thuộc về một người, mà cùng loại như phương tiện giao thông xe taxi vậy.
Dị thú này cũng quá nghe lời à nha!
Thiệu Văn vừa yên lặng quan sát, vừa nhỏ giọng hỏi thăm Ôn Dao bên cạnh: "Dao Dao, em nói có phải bọn hắn có phương pháp huấn luyện dị thú đặc thù gì đó không, tôi nhìn thấy người ngồi trên lưng thằn lằn kia hình như đa phần đều là người bình thường à! Giống như ngựa trước tận thế vậy!"
"Có khả năng."
Ôn Dao nhàn nhạt nói một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn qua hướng Đông Nam, chỗ đó, dường như nuôi nhốt không ít dị thú cấp thấp, còn có hai người có tinh thần lực mạnh hơn bình thường ở đó.

Bọn hắn, dường như đang thuần phục những con dị thú cấp thấp kia.
Dị thú cấp năm ở căn cứ này có lẽ chỉ có hai con, ngoại trừ con voi biến dị nhìn thấy trước đó ở cổng ra vào, trong căn cứ có lẽ còn một con gấu ngựa biến dị.
Nhưng Ôn Dao phát hiện, ở phía Tây Bắc căn cứ, những dị thú kia hình như là một đám voi...
Tuy cơ bản đều là cấp ba cấp bốn, nhưng là một đàn đanhiên cơ bản đều là ba bốn giai, nhưng là một đám ah!
Ôn Dao cảm thấy, căn cứ mới xây dựng, rất cần chúng!
Nhân loại là một sinh vật có sự thích ứng cường đại đáng sợ, dù cho vì tận thế, chết đi hơn 10% con người, nhưng người còn sống đã bắt đầu dần dần thích ứng xây dựng lại tất cả.
Thiệu Văn các cô thậm chí còn phát hiện vài người phụ nữ vây quanh lại một chỗ ngồi dệt trên quảng trường nhỏ, vật liệu là một loại cây sợi nào đó, hơn nữa bên kia còn có một cô gái xinh đẹp chỉ huy một đám nhện nhả tơ, đúng là cô gái cưỡi con nhện khổng lồ đi xuyên qua đỉnh đầu các cô lúc trước, nhưng con nhện biến dị khổng lồ kia không có bên cạnh cô ấy.
Trên đường đi, mọi người ở căn cứ Lan Đóa đều lén lút dò xét Ôn Dao các cô, cũng không có quá nhiều ác ý, nhưng cũng không có ai chủ động tiến lên đáp lời, ẩn ẩn có chút bài xích.
Thiệu Văn tò mò mang theo Ôn Dao đi đến phía trước, nhìn thoáng qua khung dệt, sau đó tất cả lực chú ý đều đặt trên người đám nhện kia.
Thiệu Văn không thấy loại nhện này xuất hiện trên sách căn cứ phát hành, cùng nhện bự nhìn thấy trước đó rõ ràng khác loài, có thể ở đây chỉ có mỗi mình nó.
Chúng to đại khái cỡ lòng bàn tay, toàn thân trải rộng hoa văn vàng đen giao nhau, đang cố gắng nhả tơ qua lại giữa mấy côn gỗ, tia tơ đón gió được hong khô rồi bị cô gái bên cạnh lấy xuống, sau đó ngâm vào trong một chậu chất lỏng đặc thù, vớt ra hong khô ở một bên, cuối cùng quấn quanh thành một đoàn đặt ở bên trong giỏ trúc sau lưng.
Thiệu Văn hào hứng bừng bừng nhìn một hồi, vừa cẩn thận quan sát cô gái kia một phen, mở miệng cười nói: "Những tơ nhện này dùng làm gì? Làm quần áo sao?"
Cô gái không ngừng động tác trên tay, chỉ giương mắt lên nhìn Thiệu Văn, tùy ý nhẹ gật đầu.
"Tơ nhện này làm quần áo có chỗ gì đặc thù à?"
Thiệu Văn nhớ rõ sở nghiên cứu tơ nhện hữu dụng chế tạo thành vũ khí, tơ nhện này làm quần áo thấy thế nào cũng khác biệt với quần áo khác nha...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.