Chương trước
Chương sau
Căn cứ trưởng Phàn Kỳ Thụy nhận được tin tức đã sớm ra đến cổng căn cứ sờ lên con voi viến dị A Kỳ bên người, trong lòng suy nghĩ về người sắp đến và cả sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Nói thật, hắn thật không muốn đến nơi gọi là căn cứ mới kia, cho dù tổng nhân khẩu căn cứ Lan Đóa chỉ mới bảy tám ngàn người, căn cứ nhỏ nhưng không nhỏ, nhưng tự mình làm chủ chênh lệch không phải bình thường so với việc phụ thuộc vào người khác.
Ở chỗ này hắn có thể toàn quyền làm chủ mọi chuyện cần thiết, nếu di chuyển đến căn cứ mới, chỉ sợ rất nhiều chuyện sẽ thân bất do kỷ (Bản thân không thể vô kỷ luật, phải làm những chuyện bản thân không muốn, hoặc ngược lại) rồi...
Nhưng nếu thật từ chối... Phàn Kỳ Thụy không biết sẽ xảy ra chuyện gì, căn cứ nhỏ bọn hắn có thể bị gϊếŧ gà dọa khỉ hay không?
Căn cứ nhỏ này vốn là do dân cư may mắn còn sống sót quanh đây tạo thành đấy, bọn họ ở đây chủ yếu là người tộc Y Nhĩ, còn có mấy dân tộc thiểu số khác ở gần đây, ngay từ đầu do mấy vị trưởng lão đức cao vọng trọng phụ trách quản lý căn cứ, sau này người khác thể hiện năng lực siêu tự nhiên, thời gian dần qua, người lãnh đạo của bọn hắn cũng là người có thực lực mạnh nhất.
Bởi vì đủ loại nguyên nhân căn cứ vốn đã xảy ra nhiều lần rung chuyển, căn cứ trưởng thay đổi vài nhóm người, sau này tự nhiên người quân đội chính phụ tìm được bọn hắn, muốn hợp nhất căn cứ, bọn hắn còn phải lệ thuộc vào căn cứ Hoa Nam.
Tuy ngay từ đầu mọi người cũng không vui, vẫn là dưới sức mạnh quân sự áp bức mới đồng ý đấy, nhưng sau khi có được chứng thực chính thức, mức độ cuộc sống của bọn hắn đã được đề cao nhất định, thường cách một thời gian sẽ có đủ loại vật tư chiến lược đưa đến, sau đó còn có phương pháp võ học gì đó, dần dần mọi người cũng có lòng trung thành nhất định.
Phàn Kỳ Thụy là lúc ấy căn cứ Hoa Nam chọn người trong căn cứ làm căn cứ trưởng, căn cứ trưởng căn cứ cỡ trung là bên trên phái người xuống, mà một vài căn cứ khá nhỏ hoặc vừa không di chuyển đến nơi khác cơ bản đều lựa chọn người trong căn cứ đảm nhiệm chức vụ.
Thông tin thiết bị căn cứ Lan Đóa cũng thông thường, tình huống tiếp nhận thông tin cũng không tính là quá tốt, lúc ấy nhận được tin tức xây dựng căn cứ lớn gần đây còn tưởng rằng chỉ nói cho có, không nghĩ đến vừa qua mùa đông, vậy mà căn cứ mới đã xây dựng xong rồi sao?
Quan trọng nhất là, lại còn cách căn cứ của bọn hắn gần như vậy!
Trong đầu Phàn Kỳ Thụy suy nghĩ ngàn vạn, vẫn chưa hoàn toàn làm rõ phương pháp của mình, chợt nghe sâu trong căn cứ truyền đến tiếng gầm, nghe âm thanh hẳn là con gấu ngựa biến dị kia, còn chưa chờ hắn phái người hỏi thăm nguyên nhân, bên ngoài căn cứ cũng truyền đến một tiếng rống to, như là tiếng gầm của lão hổ.
Ngay sau đó, trong căn cứ những con dị thú kia cũng nhao nhao thả cuống họng, mà ngay cả A Kỳ bên cạnh hắn cũng không cam chịu yếu thế phát ra tiếng kêu, làm cho Phàn Kỳ Thụy không hiểu ra sao cả.
Hắn nhớ rõ, mấy tháng trước cũng đã xảy ra tình huống tương tự, nhưng một lần đó cũng là vì sắp đến mùa đông, trong rừng rậm có không ít dị thú cỡ lớn phát động tấn công căn cứ, chẳng lẽ lần này lại đến nữa sao?

Rất nhanh Phàn Kỳ Thụy không có tâm tư nghĩ những thứ này, bởi vì hắn nhìn thấy một đoàn xe quân đội thật dài chạy nhanh đến gần cổng căn cứ, mà con hổ biến dị cực lớn kia đã hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Lão hổ này lại còn mọc cánh nữa?!
Thiệu Văn xuống xe, cô rất nhanh quan sát cổng căn cứ Lan Đóa một phenm phát hiện thật đúng là không phải dễ phá bình thường, ở căn cứ Hoa Nam một vài thiết bị kiểm tra đo lường điện tử thông thường đều không có, cũng không có binh sĩ, ngược lại ngăn ở cửa ra vào kia là một con voi cao gần ba mét hấp dẫn lực chú ý của cô.
Con voi này rõ ràng là một con voi biến dị, ngoại trừ càng cao lại càng to lớn hơn bình thường, bên trên miệng còn có ngà voi dài hơn một mét, dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng chói mắt, đặc biệt phần đỉnh ngà voi vô cùng bén nhọn, Thiệu Văn cảm thấy lực sát thương kia nhất định không kém.
Trong nháy mắt Đại Hoàng đến gần, Phàn Kỳ Thụy cũng cảm giác được A Kỳ khẩn trương, lỗ tai như quạt hương bồ của nó càng không ngừng phe phẩy, tần suất vung vẩy chiếc đuôi cũng tăng nhiều, cả thân thể xao động bất an, dường như cảm nhận được uy hiếp cực lốn.
Ôn Dao cũng cảm nhận được thân thể Đại Hoàng kéo căng, còn nghe được trong cổ họng Đại Hoàng không ngừng phát ra âm thanh uy hiếp, Ôn Dao cảm thấy, nếu không phải có mình ở đây, Đại Hoàng nhất định muốn xông lên đánh một trận với con voi kia.
Giữa hai dị thú giương cung bạt kiếm, không khí chuyển động dường như cũng chậm chạp hơn... tình hình chiến đấu hết sức căng thẳng.
Thiệu Văn cũng cảm nhận được bầu không khí khẩn trương này, cô thật sự không hiểu lần đầu tiên hai dị thú gặp nhau làm sao cứ như gặp kẻ thù vậy, nhưng cô không thật sự lo lắng sẽ xảy ra đánh nhau, có đại Boss ở chỗ này, không sợ.
Cô tiến lên một bước, tự giới thiệu đơn giản với Phàn Kỳ Thụy.
Sau khi quen biết đơn giản xong, Phàn Kỳ Thụy nhìn sau lưng Thiệu Văn có năm mươi binh sĩ, hắn quả thật không ngờ người đến lại ít như vậy, hơn nữa đồng hành còn có một cô bé đang ngồi trên lưng hổ biến dị.
Thiệu Văn cũng không chủ động giới thiệu Ôn Dao, Phàn Kỳ Thụy không thể không lên tiếng hỏi: "Vị này..."
Thiệu Văn mỉm cười: "Đây là Dao Dao, là em gái của căn cứ trưởng chu1ngh ta, lần này đến chỉ tham gia náo nhiệt mà thôi."

Đi thật xa như vậy chỉ để chạy đến tham gia náo nhiệt?
Trong lòng Phạn Kỳ Thụy nghĩ thầm, nhưng thân phận Ôn Dao ngược lại dẫn đến hắn coi trọng, tưởng rằng chỉ là một cô bé bốc đồng, coi như trong tận thế, thân phận đẳng cấp vẫn được xem trọng như trước, thậm chí càng nghiêm trọng hơn cả trước tận thế.
Phàn Kỳ Thụy xem Ôn Dao là tiểu công chúa kiêu căng bởi vì nhàm chán quấn quýt đòi hỏi anh trai, trong lòng có chút không cho là đúng, nhưng cho dù nói thế nào, người đã đến, tự nhiên phải tiếp đãi thật tốt một phen.
Hắn vỗ nhẹ nhẹ lên đùi A Kỳ, muốn cho nó trước đi đến nơi khác, dù sao bây giờ hắn phải làm việc, có một đại gia hỏa như vậy ở đây, sẽ khiến những vị khách này bị áp lực không ít à, hơn nữa nhìn bộ dạng nó như vậy, duồng như có chút không đúng với con cọp kia, nhưng hắn thật sự sợ A Kỳ không nghe mệnh lệnh rồi gây tai họa.
Nhưng gần đây A Kỳ khá ngoan ngoãn lại hoàn toàn không phản ứng đến chủ nhân của mình, bốn chân tráng kiện của nó đạp tại chỗ vài cái, lo nghĩ bất an.
Tên gia hỏa chán ghét đối diện hình như rất lợi hại, uy hiếp rất lớn, làm sao có thể để một mình chủ nhân ở lại đây?
Theo động tác của con voi biến dị, Thiệu Văn bọn họ cảm thấy mặt đất dưới chân đều đang chấn động, vốn bờ môi Thiệu Văn đang cười dần dần nhếch thành một đường thẳng tắp, sắc mặt cũng có chút không tốt lắm.
Cái này có ý gì?
Ra oai phủ đầu?
Trong lòng Phàn Kỳ Thụy không ngừng kêu khổ, không rõ A Kỳ làm sao lại có chút không kiểm soát, hắn vội vàng bước lên phía trước trấn an, có thể thấy tuy hắn là chủ nhân của A Kỳ, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được cách nghĩ của A Kỳ, cũng không rõ sự lo lắng của A Kỳ.
Mắt thấy A Kỳ càng ngày càng không khống chế được, Phàn Kỳ Thụy đột nhiên cảm giác được A Kỳ ngừng lại, không chỉ ngừng lại, thậm chí hắn cảm thấy A Kỳ dường như có chút lui về phía sau một bước, cả thân thể cũng ngừng lại.
Đáy lòng của hắn thậm chí sinh ra một suy nghĩ vớ vẫn, hình như A Kỳ đang sợ cái gì đó.
Ôn Dao không chút khách khí túm lấy nhúm lông trên đầu Đại Hoàng, bảo nó trung thực an phận một chút, đồng thời cũng rủ mắt xuống, che đậy ánh sáng chợt lóe lên trong đáy mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.