Đi về hướng cự tùng biến dị cũng không dễ dàng, đừng thấy khoảng cách thẳng tắp dường như không hề dài, nhưng nhân số bọn họ nhiều, cũng có không ít thiết bị điện tử cồng kềnh, một đường lái xe qua đó cũng không phải chuyện đơn giản. Vốn con đường có không ít dị thực rậm rạp xâm chiếm, bọn họ thỉnh thoảng còn phải thanh lý những dị thực này, thuận tiện cho những chiếc xe đằng sau đi qua. Vốn vấn đề này chỉ là vụn vặt, làm cho các binh sĩ phiền nhất chính là nhóm "tên điên" của viện nghiên cứu sinh vật kia, bọn hắn đi theo sau lưng các binh sĩ, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào những dị thực lần đầu tiên gặp kia. Nếu không phải các chiến sĩ ngăn cản, nói không chừng bọn hắn đã nhào đến trước tiên! "Ai ai ai! Đừng dùng hỏa lực lớn như vậy, các người sẽ phá hư da của nó mất!" "Ai nha! Lần đầu tiên tôi thấy dị thực này đấy, anh đừng gϊếŧ hết, tốt xấu cũng phải lưu lại mẫu vật cho tôi với chứ!" "Đừng có dùng sét chứ! Cậu sắp bổ bọn nó thành tro tàn rồi kìa!" Nghe sau lưng những nghiên cứu viên kia líu ríu không ngừng bảo bọn họ hạ thủ lưu tình, quả thật các binh sĩ đầu nổi đầy gân xanh, hận không thể dứt khoát ném thẳng bọn hắn vào đống dị thực luôn, cái này ảnh hưởng nghiêm trọng đến công tác của bọn họ mà! Cuối cùng vẫn là Ôn Minh lên tiếng, đồng ý sau khi căn cứ xây dựng sơ bộ sẽ để các binh sĩ chuyên môn thu thập những dị thực này về cho bọn hắn nghiên cứu, lúc này mới khuyên được những nghiên cứu viên kia trở về. Lúc này các binh sĩ mới nhẹ nhàng thở ra, bọn họ cảm thấy mình quả thật không cùng một đường với những người làm nghiên cứu này, đầu óc bọn hắn quả thật có bệnh mà! Đã không có những nghiên cứu viên kia quấy rối, tốc độ các binh sĩ thanh lý nhanh hơn không ít, cũng không phát hiện một con dị thú nào, dường như chúng có bản năng tránh xa nguy hiểm, biết rõ những vị khách không mời mà đến này không dễ chọc, sớm đã bỏ chạy cách xa rồi. Zombie cũng đụng phải mấy con, nhưng đẳng cấp không cao, trực tiếp bị các binh sĩ quần ẩu, sau đó bị đào ra tinh hạch. Tuy bây giờ đã có tinh thạch và thuốc khôi phục dị năng, nhưng mọi người cũng không chê tinh hạch, thịt muỗi cũng là thịt nha! Một đường đi một chút lại ngừng ngừng, đợi đến khi đến gần cự tùng, trời đã sắp tối. Vị trí cự tùng đúng lúc là một khu công viên, có khả năng bởi vị sự có mặt của nó, tỉ lệ thực vật biến dị ở đây cũng không cao lắm, cho dù biến dị cũng không có tính uy hiếp bao nhiêu. Ôn Minh hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, mọi người bắt đầu xây dựng doanh trướng chuẩn bị qua đêm.
Ôn Minh biết rõ Ôn Dao, bảo Ôn Dao dẫn mình đi tìm cự tùng biến dị kia, dù sao cũng có ý định ở chung tốt đẹp đấy, nói thế nào cũng phải qua chào hỏi một tiếng. Cự tùng đã nhận ra động tĩnh chung quanh chính mình, nhưng vì có Ôn Dao tồn tại, nó im lặng đứng nguyên tại chỗ, cũng không để ý nhiều đến, chỉ có điều lúc Ôn Dao đến gần, lá cây cự tùng bắt đầu phát ra tiếng vang xào xạc, dường như cảm thấy vui mừng vì Ôn Dao đã trở về. Lúc Ôn Minh đứng cách cự tùng khoảng năm mét thì ngừng lại, cũng không tự tiện tiến lên, mà nhìn Ôn Dao đến gần gốc cây cự tùng, duỗi tay phải dán lên trên thân cây. Ôn Minh không biết em gái trao đổi với cự tùng cái gì, chỉ thấy hai phút sau, Ôn Dao quay người, vẫy tay gọi cậu đến gần đây. Ôn Minh dưới sự ra hiệu của em gái, cũng nâng tay phải lên dán lên thân cây, sau đó nhắm mắt lại. Đây là một loại cảm giác nói không nên lời, tuy Ôn Minh không giống Ôn Dao nhìn thấy cuộc sống từ xưa đến nay của cự tùng, nhưng cũng có thể mơ hồ cảm nhận được tình cảm của cự tùng, giống như bây giờ, cự tùng truyền đến cho cậu cảm xúc nhẹ nhõm vui sướng, dường như hoan nghênh bọn họ đến đây. Tuy Ôn Minh đã học tập cơ bản phương pháp minh tưởng tinh thần lực, nhưng không giống Ôn Dao có thể thoải mái câu thông tinh thần lực với những sinh vật khác, cậu chỉ có thể cố gắng lớn nhất truyền đến thiện ý của mình với cự tùng, đồng thời nhẹ giọng nói nhỏ nói: "Xin chào, lần đầu gặp mặt, hi vọng sau này có thể sống chung với nhau vui vẻ." Ôn Minh nghe được lá cây phát ra thanh âm, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, cậu chỉ cảm thấy tiếng vang kia có sự khác biệt với trước đó, dường như đang trả lời cậu, cùng chào hỏi với cậu. Hơn nữa cự tùng truyền lại làm cho tâm tình của cậu càng thêm mãnh liệt hơn. Ôn Minh mở mắt ra, trong đáy mắt hiện ra vui vẻ, cậu nhẹ nhàng sờ soạng thân cây cự tùng, quay đầu nói với Ôn Dao: "Dao Dao, chúng ta đặt tên cho nó đi!" Dù sao cũng muốn sống chung lâu dài đấy, cũng không thể gọi cự tùng hay tùng biến dị gì đấy, có tên cũng thuận tiện xưng hô hơn. Tên? Ôn Dao chống cằm nghiêng đầu nghĩ nghĩ, chần chờ nói: "Tiểu Thanh?" Ôn Minh: "..." Quả nhiên đối với trình độ của em gái cũng không thể ôm hy vọng quá nhiều! Xem tên của Đại Hoàng thì biết!
"Tiểu... Tiểu Thanh à, cũng có thể, nhưng anh cảm thấy gọi Trường Thanh cũng không tệ lắm, em cảm thấy thế nào?" Không thể đả kích tính tích cực của em gái, vẫn nên tiếp nhận một chữ trong đó. Ôn Dao không sao cả gật gật đầu, quả thật Ôn Dao không rành đặt tên chữ, anh trai đã nói hay, vậy cứ như thế thôi. Nhìn thái độ em gái tùy ý, chẳng biết tại sao, đột nhiên Ôn Minh không hiểu sao có chút đau lòng thay Đại Hoàng. Đại Hoàng đang nằm sấp cách đó không xa trên bãi đất trống, đột nhiên hắt xì một cái thật to, nó gãi gãi mũi, thay đổi tư thế bắt đầu ngủ một lần nữa. Trao đổi với Trường Thanh xong, hai bên đạt thành hiệp nghị thỏa mãn cả hai, lúc trở về Ôn Minh thuận tiện nhặt hết lá cây rụng trên mặt đất. Đây là lúc ban ngày đại chiến cùng Trường Phong bắn rơi đấy, trước đó những nghiên cứu viên kia đã làm thí nghiệm sơ bộ, nói loại lá cây này có độ cứng rất cường, thu thập nhiều có thể dùng để chế tạo vũ khí, như bạo vũ lê hoa châm... hiệu quả kia nhất định sẽ không tồi đâu! Một đêm vô sự, ngày hôm sau trời mới vừa sáng, Ôn Minh bắt đầu triệu tập đội ngũ phân phối nhiệm vụ. Thời gian của bọn hắn rất gấp gáp, cần phải nhanh chóng thanh lý toàn bộ thành phố này, nhanh chóng thành lập căn cứ. Thành phố Thương Linh không có quá nhiều nhà cao tầng, lấy nhà xưởng và nhà làm chủ, chuyện này cũng thuận tiện cho bọn hắn cải biến trên cơ sở. Ôn Minh chia tất cả mọi người thành mười đội ngũ, ngoại trừ binh sĩ đóng quân tại chỗ cũng những nhân viên chuyên nghiệp, chín đội ngũ khác chia làm các phương hướng khác nhau đẩy mạnh vào trong nội thành. Lâm Khê mang theo đội ngũ của mình cùng với dị năng giả khác gia nhập thành một đội ngũ, tuy cô đến nơi này làm hội trưởng phân hội, nhưng bây giờ bóng dáng phân hội đều không thấy đâu, cũng không thể ngồi không, tự nhiên cũng phải ra một phần lực. Hơn nữa, nói không chừng còn có thể phát hiện một ít dị thực mới giao cho những nghiên cứu viên kia, đổi được thuốc hữu dụng trong tay bọn họ. Cơ hội tốt như vậy cũng chỉ có lúc này thôi, vẫn là Ôn Minh gật đầu đồng ý đấy, sau này còn phải dựa theo quy định mới có, tự nhiên không thể bỏ qua cơ hội lần này. Ôn Dao không ở trong mấy đội ngũ này, Ôn Minh để cho em gái nhà mình có sự tư do cao nhất, Ôn Dao có thể tùy ý gia nhập bất cứ đội ngũ nào, cũng có thể tự mình một chỗ hành động, nhưng trước khi xuất phát phải báo với cậu một tiếng. Từ nhiên Ôn Dao không muốn cùng hành động với những người khác, Ôn Dao đánh tiếng với Ôn Minh, trực tiếp để Đại Hoàng chở mình về hướng Tây Bắc, Ôn Dao nghe nói, chỗ đó Zombie khá nhiều, Ôn Dao chuẩn bị đi xem thử.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]