Bên trong một gian nhà trệt tương đối rộng rãi, có hơn ba mươi người bình thường co rúc ở chính giữa, mà bốn phía trong phòng có bảy tám binh sĩ đang đứng. Có vài binh sĩ mặc quần áo mỏng manh, bờ môi đông lạnh đến tím tái, bọn họ đem áo giáp và quần áo của chính mình cho mấy đứa trẻ không lớn tuổi lắm ở đây mặc. Bọn họ đã chống cự một ngày, mỗi người đều bụng đói kêu vang. "Lúc nào mới có thể ra khỏi hầm trú ẩn dưới mặt đất đây..." Bên trong đám người bình thường có một người đàn ông trung niên nhỏ gầy lầm bầm một câu, hắn mịt mờ nhìn các binh sĩ phía trước, nhếch miệng: "Thật vô dụng..." Thanh âm của hắn rất nhỏ, nhưng người chung quanh cũng nghe được, có người trừng mắt liếc hắn, còn có người giật giật y phục của hắn, để hắn bớt mở miệng. Bọn hắn đã yên bình sinh sống ở căn cứ hơn một năm, cho dù Zombie công thành hay gặp phải chim biến dị, chuột biến dị tập kích, nhiều khi bọn hắn cũng không có bao nhiêu chuyện, bọn hắn được bảo hộ một phương, nhiều lắm chỉ cần hỗ trợ làm chút công tác hậu cần mà thôi. Cho dù bởi vì năng lực, phần lớn thời gian chỉ có thể ăn lửng dạ, nhưng cuộc sống như vậy vẫn tốt hơn quá nhiều so với cục diện hỗn loạn tận thế sơ kì kia, bọn hắn quả thật không ngờ có một ngày căn cứ gặp phải chuyện đáng sợ như vậy. Bầy kiến tuyết kia ùn ùn kéo đến ngập trời, nương theo bông tuyết đánh tới bọn hắn. Chúng tiến vào trong thân thể con người, không bao lâu đã có thể gặm ăn hết tất cả máu thịt hầu như không còn, hình ảnh huyết tinh khủng bố này, bọn hắn đã rất lâu không nhìn thấy được. Vừa mới đầu người bình thường thương vong rất lớn, thẳng đến khi những binh sĩ tuần tra kia chạy đến mới miễn cưỡng khống chế được cục diện. Nhưng tuyết quá lớn, gây trở ngại hành động của tất cả mọi người, cũng vùi chôn thi thể hài cốt đi. Rất nhiều người đã bị hộ tống xuống hầm trú ẩn, nhưng bọn hắn một nhóm người này đang lui trên con đường bị một bầy kiến tuyết lớn vây công, sau khi tổn thất vài nhân thủ, bọn hắn bị bức phát trốn vào bên trong căn nhà trệt này. Trốn vào dễ đi ra ngoài khó, bọn hắn đã bị vây khốn hơn mấy giờ, trên đường có binh sĩ thử đi ra ngoài, nhưng lại phát hiện tuyết đã đọng đến thắt lưng, nửa bước khó đi, cũng không ít kiến tuyết ẩn nấp bên trong tuyết đọng, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động tấn công. Bọn hắn chỉ có thể ôm hi vọng cứu viện bên ngoài, hoặc kỳ vọng người bên ngoài nhanh chóng tiêu diệt hết bầy kiến tuyết. Có binh sĩ nghe được người nọ làu bàu, hắn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn kẻ đó, chỉ thấy kẻ đó bị dọa đến rụt rụt cổ, dùng sức chui vào phía sau người bên cạnh. Binh sĩ hừ lạnh một tiếng, không thú vị thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bốn phía, phòng ngừa có kiến tuyết vụиɠ ŧяộʍ tiến vào. Căn cứ đã xác định quân đội thống trị địa vị lãnh đạo, những người kia cũng chỉ dám ngoài miệng phàn nàn một chút, những chuyện khác căn bản không dám làm, cũng không dám không nghe theo chỉ lệnh, trừ phi hắn không muốn tiếp tục ở lại căn cứ.
Một binh sĩ cau mày quan sát trần nhà trên đỉnh đầu, cảm giác hình như nghe được cái gì, ánh mắt hắn biến đổi, hô lớn: "Coi chừng!" Vừa dứt lời, một tiếng vang "Phanh" thật lớn, toàn bộ nóc nhà trên đỉnh đầu sụp xuống, một lượng lớn tuyết đọng phá vở một lỗ hỏng lớn giáng xuống! "A!" Đám người ở chính giữa hét ầm lên, tuy bối rối lại không chạy loạn, bọn hắn rất nhanh đứng lên, chặt chẽ chen cùng một chỗ, dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi phạm vi tuyết đọng rơi xuống. Mấy binh sĩ cũng kịp phản ứng, bọn hắn nhanh chóng gom những người khác lại, cảnh giác nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu. Không ngừng có kiến tuyết từ lổ hổng lớn trên nóc nhà bay đến, còn chưa đến gần đã bị bức tường lửa đột nhiên xuất hiện ngăn lại. Đa phần kiến tuyết bị ngọn lửa cực nóng đốt thành tro bụi, thế nhưng có không ít kiến tuyết có lực phòng ngự mạnh lao qua được ngọn lửa thiêu đốt, trực tiếp vượt qua bức tường lửa, đánh tới bọn hắn. Vấn đề của kiến tuyết chính là thể tích của bọn chúng quá nhỏ, cộng thêm lực phòng ngự không tệ lại biết bay, dị năng giả cường hóa căn bản không có sức chiến đấu gì, chỉ có thể dựa vào dị năng giả nguyên tố. Hơn nữa không thể để bọn chúng cắn trúng, chỉ cần cho chúng nó cơ hội tiến vào cơ thể, chuyện sau đó sẽ càng phiền toái hơn. Một đội binh sĩ này có hai dị năng giả nguyên tố, mấy người khác chỉ có thể xiết chặt vũ khí trong tay, bảo hộ bọn họ chủ lực phát ra. "A!" Có một con kiến tuyết đột phá được vòng vây, nó hưng phấn cắn vào cánh tay một binh sĩ không mặc áo giáp bảo hộ, chân sau đạp một cái, liền chui cả người vào bên trong. Trong khoảng thời gian cực nhanh đó, binh sĩ bên cạnh đã rút dao găm b ên người, tay mắt lanh lẹ gọt một nhát! Gọt phắt con kiến tuyết kia cùng da thịt liền kề đó cùng một chỗ ra ngoài! Một lượng lớn máu tươi chảy ra, binh sĩ vội vàng móc ra một chiếc bình phun sương nhỏ, xịt lên miệng vết thương vài cái, rất nhanh máu đã ngừng chảy. Nóc nhà không ngừng sụp đổ, binh sị dị năng hệ hỏa bất đắc dĩ, chỉ đành bảo các chiến hữu bên người phá vách tường thành một động lớn, sau đó tăng cường phát ra dị năng, hòa tan tuyết đọng dày đặc, mang theo những người khác chạy ra khỏi nhà.
Bông tuyết ùn ùn kéo về hướng bọn hắn, còn chưa chờ bọn hắn phản ứng gì, một trận cuồng phong nổi lên, quét sạch bông tuyết chung quanh. Nhìn Đại Hoàng cùng Ôn Dao từ trên trời giáng xuống lơ lững cách mặt đất khoảng hai mét, trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, người lại tiểu đội trưởng đầu lĩnh hỏi một tiếng: "Sao các người cũng đến?" Ôn Dao tiện tay ném một thùng thuốc cho tiểu đội trưởng, trọng điểm giới thiệu loại thuốc mới nhất, sau đó mở tay phải ra, trong tay ngưng tụ một quả cầu nước màu xanh nhạt. Nước này là Ôn Dao lấy ra từ trong lu chứa nước thuốc trong không gian đấy, vật chứa không đủ, nhưng không có bất kỳ vấn đề gì với Ôn Dao. Quả cầu nước dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người phân tán thành vô số bọt nước nhỏ, sau đó rơi vãi về phía đám người bên dưới, làm ướt khắp cả người bọn họ. "Mi có bệnh à! Mi..." Tiếng trách mắng dưới ánh mắt của Đại Hoàng, hắn nuốt ngay lời sắp nói xuống, hắn cúi đầu xê dịch bước chân, cố gắng đem bản thân trở thành người tàng hình. Ôn Dao giải thích đơn giản tác dụng của thuốc, đối với bọn người muốn đưa người bình thường đến nơi tị nạn mà nói, đây chính là hạn hán gặp được mưa, dựa vào binh sĩ dị năng giả hệ hỏa mở đường, bọn hắn vẫn có thể kịp thời đến hầm trú ẩn dưới mặt đất đấy. Một nhóm người này đã đi, Ôn Dao lại đi tìm thêm một nhóm người bị nhốt khác, cùng đồng dạng đổ cho bọn hắn nước thuốc xua đuổi kiến tuyết. Làm xong tất cả, Ôn Dao lại để Đại Hoàng bay một vòng quanh phạm vi bão tuyết, phòng ngừa có bỏ sót hay không. Đây là chuyện đầu tiên Ôn Minh nhờ Ôn Dao làm, đã có những nước thuốc này, tỷ lệ sinh tồn của bọn hắn sẽ lớn hơn nhiều. Sau đó, Ôn Dao ngẩng đầu nhìn về một hướng, vỗ vỗ đầu Đại Hoàng. Đại Hoàng phát ra một tiếng gầm lớn, đôi cánh cực lớn vùng vẫy, thân hình mạnh cất lên cao, bay thẳng về một hướng đặc biệt nào đó. Tiếng gầm của Đại Hoàng quanh quẩn trong căn cứ, Ôn Minh mang theo đội ngũ vừa tiến lên vừa tiêu diệt bầy kiến tuyết gặp được trên đường, cậu dành chút thời gian ngẩng đầu nhìn lên, trong bão tuyết mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng Đại Hoàng. Nơi phát ra trận bão tuyết này có vấn đề, Ôn Dao hoài nghi trên không trung có thứ gì đó có thể khống chế bão tuyết, chỉ có điều Đại Hoàng không thích nghe mệnh lệnh của cậu, cậu chỉ đành bảo nó mang Ôn Dao về đây. Đáng tiếc Trường Phong bị cậu đưa cho cha mẹ kim điêu đặc huấn rồi, bằng không trận bão tuyết này sẽ không kéo dài lâu như vậy...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]