Chủ nhiệm sinh hoạt nói xong cũng đã đưa tay ra muốn kéo Tang Lan đi, trường quân đội có bệnh viện chuyên môn, cho dù bây giờ đã nghỉ, nhưng trong trường có không ít cô nhi còn ở, bệnh viện cũng có người trực ban. Thân thể Tang Lan có chút lui về phía sau tránh đi, tránh bàn tay của chủ nhiệm sinh hoạt đưa về phía cô, ý tứ kháng cự hết sức rõ ràng, cũng không nói chuyện, chỉ một mắt lộ ra kia nhìn chằm chằm vào chủ nhiệm sinh hoạt, ánh mắt liếc xéo qua bọn người Ôn Dao đứng bên cạnh cô ấy, trong ánh mắt mang theo phòng bị. Cô chủ nhiệm sinh hoạt cũng biết tính tình của em ấy, chỉ có thể từ từ hạ giọng điệu kiên nhẫn giải thích: "Tang Lan à, sắc mặt em không tốt, vẫn nên đi đến bệnh viện xem một chút đi, cho dù em không vì bản thân mình, em cũng nên nghĩ đến em trai của mình chứ!" Tang Lan không nói lời nào, chỉ lắc đầu, sau đó ánh mắt đặt trên bọn người Ôn Dao. Đối phương không phối hợp, cô chủ nhiệm sinh hoạt cũng không còn cách nào, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt em ấy, xác định Tang Lan ngoại trừ sắc mặt tái nhợt cũng không có chỗ nào không tốt, sau đó mới miễn cưỡng đồng ý, tiếp đó giải thích về hai người Ôn Dao với Tang Lan. "Mấy em này có một số việc muốn hỏi em, bây giờ em có rảnh không?" Nhìn ra cô chủ nhiệm sinh hoạt là một người rất có trách nhiệm, cũng rất tôn trọng ý nguyện của học sinh. Đồng tử ngăm đen của Tang Lan dạo qua mấy người vài vòng, bờ môi hơi dày mấp máy, không biết nghĩ đến điều gì, cuối cùng lại gật đầu đồng ý. Cô chủ nhiệm sinh hoạt cũng không ở lại, cô giới thiệu đơn giản cho hai bên với nhau rồi thuận đường đi xem những đứa trẻ khác, có một số việc cô biết rõ đúng mực lắm. Tang Lan để Ôn Dao các cô vào phòng, sau đó cũng không chủ động mở miệng nói chuyện, chỉ đề phòng nhìn các cô. Ôn Dao đánh giá gian phòng trong ký túc xá này, một phòng một vệ (Editor: T không rõ vệ là gì nha hic, có ai biết thì chỉ giúp, t chỉnh lại.),cửa sổ bị giấy bịt kín rồi, cả gian phòng có chút lờ mờ. Ngoại trừ chiếc giường tầng và một tủ quần áo, bên ngoài còn có một chiếc bàn dài và hai cái ghế, trong góc còn có một chút ghế gỗ nhỏ bị hư hao chút ít. Hạ Y Huyên thuận tay kéo ghế gỗ ngồi xuống, sau đó để Ôn Dao và Ngữ Điệp cùng ngồi xuống, cuối cùng nhìn về Tang Lang ngồi ở mép giường: "Em trai em đâu rồi?" "Đi ra ngoài rồi." Từ khi vào nhà đến nay đây là câu đầu tiên Tang Lan nói, giọng nói ngoài ý muốn vô cùng êm tai, chỉ có điều không có bao nhiêu cảm tình, thậm chí lộ ra vô cùng lãnh đạm. Nhưng Hạ Y Huyên vẫn thở ra nhẹ nhàng, ít nhất cô ấy cũng nguyện ý mở miệng nói chuyện, việc này đã vô cùng không tồi rồi, không thấy trước đó cô chủ nhiệm kia nói đến miệng đắng lưỡi khô đều không thể khiến cô ấy mở miệng nói một câu sao. "Thế... bọn chị đến là muốn hỏi em một vài chuyện."
Vẻ mặt Tang Lan không có bất kỳ thay đổi này, Hạ Y Huyên vừa tinh tế quan sát phản ứng của cô ấy, vừa mở miệng nói: "Em có biết bây giờ trong căn cứ có một loại côn trùng biến dị kiến tuyết hay không?" Thời điểm phát hiện kiến tuyết trường quân đội đã cho nghỉ học rồi, nhưng vì phòng ngừa những người khác bị cắn bị thương, cho dù quân đội không phát hiện bao nhiêu kiến tuyết, vẫn thông báo cho những đứa trẻ còn ở trong trường quân đội, muốn bọn chúng đừng đi ra ngoài chơi tuyết, cũng đừng lấy tuyết bỏ vào miệng, càng phải cẩn thận đề phòng loại côn trùng này xuất hiện trong phòng. Nghe lời Hạ Y Huyên nói, Tang Lan có chút rủ mắt xuống, ánh mắt chớp lên, lại không mở miệng nói chuyện. Từ lúc tiến vào gian phòng, Ôn Dao trước phóng tinh thần lực dò xét trọn vẹn căn phòng này một lần. Tinh thần lực của Tang Lan quả thật cường hơn người bình thường không ít, nhưng cách dị năng giả tinh thần lực còn thiếu một ít, càng quan trọng hơn là... Ánh mắt Ôn Dao liếc xéo qua đáy giường tầng, quả thật chỗ đó có một chiếc bình màu đen, hơn nữa lực chấn động tinh thần lực không hề yếu ớt, trong có còn có một tia chấn động tinh thần lực rất cường. Nhớ tới trước tận thế đã xem qua một ít tư liệu, còn biết tin tức trước đó từ Lâm Khê, Ôn Dao cảm thấy người này có khả năng thật sự nuôi dưỡng cổ. Ôn Dao rất tò mò, Ôn Dao còn chưa thấy qua sâu độc là dạng gì đấy, cũng không biết có thật sự thần kỳ như vậy hay không. Tang Lan không nói lời nào,ngược lại Hạ Y Huyên không cảm thấy bất ngờ, nói bóng gió không được, vậy thì hỏi thẳng thôi. "Em biết rõ về sâu độc sao?" Hạ Y Huyên vừa dứt lời, thân thể Tang Lan cứng đờ, cô từ từ ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Y Huyên, cả người quanh quẩn hơi thở âm trầm quỷ dị âm lãnh, khiến cho Hạ Y Huyên đã từng trải qua không ít tràng diện cũng không nhịn được sợ run lên. Cô nghĩ thiếu niên nói trước đó hẳn là sự thật rồi, cô bé này có lẽ thật sự dưỡng cổ, nhưng cô ấy còn thật sự có chút kỳ quái! Căn cứ rất quan tâm những bọn nhỏ còn sót lại này, nghe nói trường quân đội còn cố ý tìm một thầy giáo tâm lý đặc biệt chú ý tâm lý của bọn chúng, dù sao bọn chúng đã trải qua tận thế sơ kỳ, thấy được hình ảnh máu tanh, không ít đứa trẻ ít hoặc nhiều tâm lý đều có chút vấn đề, đặc biệt là những đứa trẻ bị bỏ rơi. Làm sao còn có đứa trẻ âm trầm như vậy, trường quân đội không trọng điểm chú ý sao? Coi như Ảnh Điệp, bây giờ cũng tốt hơn trước kia nhiều, thời điểm xuất hiện cũng không tràn ngập lệ khí như cũ nữa rồi.
Cho nên, cuối cùng đứa nhỏ này đã trải qua những gì! Còn có, nếu thật sự cô ấy dưỡng cổ ở trường quân đội, làm sao chỉ có một người phát hiện? Cuối cùng là do trường quân đội sơ sẩy, hay là cô ấy có phương pháp đặc thù xử lý nào khác? Nhưng những vấn đề này tạm thời đều không trọng yếu, chỉ nhìn xem đến cùng cô bé này có cách nào giải quyết hay không. Hạ Y Huyên hạ âm lượng giọng nói đến mức nhẹ nhất, giọng nói cũng nhu hòa hơn: "Bọn chị cũng không có ác ý, chỉ muốn hỏi em một chút, xem em có biết hay không." Tang Lan cúi đầu một lần nữa, cả gian phòng rơi vào yên tĩnh như chết. Kỳ thật rong lòng Tang Lan không bình tĩnh như ngoài mặt, mấy hôm trước lúc cô biết rõ loại côn trùng này muốn bắt mấy con đến cho A Kim ăn, nhưng trong trường quân đội căn bản cũng không xuất hiện, hơn nữa trường quân đội ra vào vô cùng nghiêm khắc, sau đó bởi vì chuyện kiến tuyết lại cấm bọn chúng đi ra ngoài, cho nên cô cũng chỉ suy nghĩ mà thôi. Bây giờ đột nhiên xuất hiện mấy người này, không chỉ biết cô dưỡng cổ, còn muốn thăm dò cô, đến cùng các cô ấy muốn làm gì? Thời gian dài yên tĩnh bị Hạ Y Huyên đánh vỡ, gần đây da mặt cô càng ngày càng dày rồi, an tĩnh như vậy đối với cô mà nói không đáng là gì, dù sao cô cũng có nhiều kinh nghiệm với em họ ít nói hơn, cô biết rõ nên làm thế nào. Hạ Y Huyên bắt đầu nói cho Tang Lang biết một ít tin tức về kiến tuyết, còn cố ý nói ra bệnh trạng kiến tuyết vào trong cơ thể con người gặm cắn, vừa quan sát động tác vẻ mặt của Tang Lan. Tuy Tang Lan vẫn cúi đầu mặt không biểu tình như trước, nhưng Hạ Y Huyên xác định đối phương nhất định đang chăm chú lắng nghe. "... Chủ yếu trước mắt không cách nào lấy những con kiến tuyết trong cơ thể con người ra, bây giờ những người kia chỉ có thể dựa vào dị năng giả trị liệu kéo dài mạng sống, các loại thuốc trước mắt cũng không có tác dụng, cho nên..." Tuy lời Hạ Y Huyên còn chưa nói hết, nhưng ý tứ rất rõ ràng, cô biết rõ Tang Lan có thể nuôi cổ, muốn hỏi cô ấy có biện pháp nào không. Môi Tang Lan mím thật chặc, trong lòng có chút do dự, không biết có nên thừa nhận hay không, kinh nghiệm trước khi tiến vào căn cứ Hoa Nam quá sâu khắc, đến bây giờ cô không dám tin bất kỳ kẻ nào ngoài em trai của mình. Nhưng, nếu các cô ấy đả biết, có phải đại biểu trường quân đội cũng biết rồi hay không? Căn cứ sẽ đối xử với cô thế nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]