Chương trước
Chương sau
Vu Mặc cảm thấy mình chạy không nổi nữa, không biết bây giờ là lúc nào, chung quanh chỉ còn lại một mình mình, thế lửa càng lúc càng lớn, đã bao vây toàn bộ không gian này lại.
Cậu một lần lại một lần chạy xuống thang cuốn, hy vọng chính mình có thể chạy thoát được.
Nhưng tất cả chỉ là hy vọng xa vời, bây giờ cậu đã không còn sức lực rồi, nửa quỳ trên mặt đất thở hổn hển, bốn phía đã bị biển lửa bao vây, nhưng lại không có cảm giác cực nóng, ngược lại cả người lại cảm thấy từng đợt rét run, trái tim trong lồng ngực cũng đập càng lúc càng chậm.
Cậu sắp chết rồi phải không?
Đầu Vu Mặc càng ngày càng choáng váng, cảnh vật trước mắt đã bắt đầu mơ hồ.
Bây giờ cậu rất hối hận, vì sao không cẩn thận điều tra một phen rồi mới dẫn theo bọn Cố Duy vào tòa cao ốc, cậu chết coi như xong, cũng là đáng đời, nhưng lại liên lụy cả đám anh em.
Lạnh quá ah...
Tại sao lại lạnh như thế?
Ý thức Vu Mặc càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng từ từ rơi vào bóng tối...
Vào lúc Vu Mặc cố hết sức mở mắt ra, phát hiện trước mắt mình là một trần nhà tuyết trắng, cậu khẽ lắc đầu, cảm giác cổ đau nhức một trận, đồng thời khắp cả người cứ như bị kim đâm, đau đớn không thôi.
Càng quan trọng hơn là, đầu trướng đau nhức khó nhịn, dường như có người đang cầm thứ gì quấy trong đầu cậu một trận vậy.
Đầu óc Vu Mặc còn chưa ý thức được, đã có người đi đến, là một chị gái trẻ mặc áo trắng.
Phát hiện cậu đã tỉnh, chị gái trẻ lộ ra tươi cười đầy kinh hỉ, dịu dàng hỏi: "Em tỉnh rồi, có phải cảm thấy ở đâu không thoải mái hay không?"
Vu Mặc trừng mắt nhìn, còn không biết tình huống trước mắt mình, đợi đầu bớt đau, cậu mới hồi tưởng lại, cậu không phải bị biển lửa bao vây sao? Không phải sắp chết sao?
Chị gái trẻ không để ý Vu Mặc đang trầm mặc, cô tiếp tục ôn nhu nói: "Trong bốn người các em, em là người đầu tiên tỉnh lại đấy, bây giờ em phải nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại em không chỉ mất máu quá nhiều, tinh thần lực cũng bị tổn thương, chuyện này mới phiền toái nhất đấy."
Đợi đến khi Vu Mặc hoàn toàn hiểu rõ tình huống của mình, mới biết bọn chúng đều được cứu, bây giờ đang ở trong bệnh viện quân khu.
Ôn Dao cũng không quan tâm tình huống của bọn Vu Mặc, người cứu về là được, còn lại không liên quan đến Ôn Dao rồi.
Ôn Dao đưa dị thực màu đen đến viện nghiên cứu, cuối cùng bị nghiên cứu hay bị những người khác thu làm chiến sủng cũng không quan hệ với Ôn Dao.
Ở căn cứ chờ đợi vài ngày, Ôn Minh đã nói một tuần sau về lại muộn năm ngày mới trở về, bây giờ Ôn Dao đang thảo luận với Ôn Minh về chuyện đi tìm Thor trước đó.

"Cho nên nói, phi thuyền trên bức tranh này là chiến hạm vận tải mấy trăm năm trước của Tinh Minh à?"
Đôi chân mày Ôn Minh cau tít lại, trên trán phía bên phải có một đường vết thương mới, làm cho khuôn mặt lạnh lùng của cậu càng thêm mạnh mẽ ác liệt.
Nếu Thor nói không sao, chẳng lẽ cái này là mấy trăm năm trước người ngoài hành tinh đến trái đất à?
Chẳng lẽ lời tiên đoán của Tô Tây là nói vài năm sau Dao Dao chống lại cùng bọn hắn?
Như vậy bọn hắn không phải đang ẩn trốn đâu đó ở trái đất à?
Trong lòng Ôn Minh vấn đề liên tiếp không ngừng toát ra, cậu muốn đi tìm Tô Tây hỏi rõ, nhưng bây giờ không rõ ràng tình huống không thể đi căn cứ Hoa Bắc được.
Điều này càng không có khả năng, bên người Tô Tây vẫn luôn có người, căn bản không có khả năng tránh những người khác để nói chuyện này.
Ôn Minh vuốt vuốt mi tâm, trong lòng đã có quyết đoán.
Lại ngẩng đầu, trông thấy đôi đồng tử tĩnh mịch như đáy hồ của em gái, Ôn Minh không được tự nhiên nghiêng nghiêng đầu.
Ừm, chuyện này không thể nói cho Dao Dao.
Ôn Minh nhẹ ho hai tiếng, đổi sang chủ đề khác.
"Dao Dao biết lần này anh đi ra ngoài có thu hoạch gì không?"
"Cái gì?"
Ôn Dao khó hiểu, ngoại trừ gϊếŧ Zombie tìm vật tư, còn có thể có chuyện gì?
Ôn Minh cười thần bí: "Lần này anh có mang theo thứ tốt trở về, bằng không cũng sẽ không chậm trễ lâu như vậy, anh dẫn em đi xem!"
Nhìn sói biến dị trước mắt nhỏ hơn Đại Hoàng gấp đôi, một thân da lông màu nâu tím xen lẫn đường vân màu xanh lam, hai đồng tử âm u lập lòe, Ôn Dao kéo khóe miệng.
Từ giữa da lông đối phương ngẫu nhiên có từng sợi điện quang hiện lên, Ôn Dao không cần hoài nghi đối phương nhất định có dị năng hệ lôi.
Nhưng, anh Ôn Dao đã là hệ lôi, Trường Phong song hệ lôi phong, lạo thêm một Lang Vương tia chớp này nữa, anh ấy có thể đổi một cái hệ khác hay không?
Tốt xấu gì cũng nên phát triển hài hòa chứ!
Anh mình chuẩn bị làm một Lôi Điện bảo bảo sao?!

Thời điểm Lôi Điện Lang Vương thấy hai anh em Ôn Minh xuống xe liền đứng lên, vốn định đi về hướng Ôn Minh, đột nhiên, Lôi Điện Lang Vương ngừng lại, bộ lông nó dựng thẳng lên, lôi quang trên người nổi dậy, trong cổ họng không ngừng phát ra âm thanh gầm gừ về phía Ôn Dao.
Ôn Dao hơi quay đầu, vừa hay nhìn thấy Đại Hoàng từ giữa không trung đáp xuống bên cạnh mình.
Đối với sự khiêu khích của Lôi Điện Lang Vương phía trước, Đại Hoàng một ánh mắt cũng không cho đối phương, nó dùng bộ lông mềm như nhung của mình cọ cọ vào chủ nhân mình, sau đó nằm sấp bên người Ôn Dao ngáp một cái.
Lôi Điện Lang Vương cảm thấy bị khinh thường trong lòng rất tức giận, đang lúc muốn cho đối phương một chút ánh mắt, ánh mắt liếc xéo qua vừa vặn nhìn thấy chủ nhân tân nhiệm của mình mang sắc mặt âm trầm.
Kinh nghiệm vài ngài trước đó hiển hiện trong đầu của nó, Lôi Điện Lang Vương do dự một phen, cuối cùng vẫn thu hồi tư thế tấn công, ngoan ngoãn đi đến bên người Ôn Minh.
Ôn Dao nhìn toàn bộ quá trình biểu thị xem thế này đã đủ rồi, anh mình đến cùng làm gì với Lôi Điện Lang Vương, lại khiến cho đối phương nghe lời như vậy?
Nhưng đó cũng không phải mục đích Ôn Minh dẫn theo Ôn Dao đến đây, ánh mắt cậu hướng về Lôi Điện Lang Vương như ra hiệu, Lôi Điện Lang Vương vượt qua cậu đi lên phía trước vài bước, ngẩng đầu lên, một tiếng sói tru từ trong miệng nó truyền ra.
"NGAO...OOO —— "
Rất nhanh, cách đó không xa trong rừng liên tiếp truyền ra từng tiếng Lsói tru, không ngừng có sói chui ra từ trong rừng, rất nhanh, phía trước Ôn Dao có bảy tám chục con sói biến dị.
Ôn Dao cẩn thận quan sát tất cả sói biến dị, phát hiện da lông những con sói biến dị này cơ bản đều là màu màu xám đậm, chỉ có mấy con trên người nó có đường vân màu đỏ sậm, hơn nữa hình thể của bọn chúng nhỏ hơn Lang Vương một chút.
Xem ra trong bầy sói chỉ có Lang Vương mới là dị năng hệ lôi, đa phần những con sói biến dị khác chẳng qua chỉ là cường hóa thân thể.
Còn mấy con sói biến dị có đường vân màu đỏ sậm kia, nếu Ôn Dao không đoán sai, hẳn là có dị năng hệ hỏa.
Xem ra con Lang Vương kia đã xảy ra đột biến gien rồi.
Bảy tám chục con sói biến dị trong đó còn có khoảng mười con sói con, da lông trên người chúng đều là màu xám nhạt, trốn ở bên người mẹ sói của mình dùng đôi đồng tử màu đen tò mò nhìn Ôn Dao, lại trở ngại Đại Hoàng bên người Ôn Dao, nên sói con không dám đến gần Ôn Dao.
Lúc này, có một sói con gan lớn nện bước chân nhỏ ngắn ngủn chạy đến bên chân Ôn Dao, nó vốn tò mò dùng mũi ngửi ngửi ống quần Ôn Dao, vòng quanh Ôn Dao nửa vòng, sau đó dùng hàm răng cắn ống quần Ôn Dao, dường như muốn dẫn Ôn Dao đi chơi.
Ôn Doa cúi đầu nhìn sói con dùng sức gặm ống quần mình kéo đi, nửa điểm cũng không có ý di động.
Thấy một màn như vậy, Ôn Minh cười nói: "Dao Dao, tiểu gia hỏa này hình như rất thích em, có muốn nuôi dưỡng không?"
Vốn Đại Hoàng nằm sấp đang chán muốn chết dựng thẳng hai lỗ tai lên, tên đáng ghét này lại để chủ nhân nuôi dưỡng thú con không có chút tác dụng, cái này có ý nghĩa thú muốn giành ăn với nó lại tăng thêm nữa sao!
Hoàng đại gia nó tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.