Chương trước
Chương sau
Yết hầu Cố Duy phát khô, bàn tay cầm đèn pin đều có chút run sợ, lúc này cậu tình nguyện đối mặt với một đám Zombie cũng không muốn tiếp tục ở lại địa phương quỷ quái này.
Đúng lúc này, đứa trẻ nhát gan nhất vẫn luôn căng thẳng rốt cuộc cũng như dây cung bị căng đứt lìa, hai mắt nó trừng lớn, dùng âm thanh bén nhọn sợ hãi thét to:
"Đều tại mày! Nhất định phải đến nơi quỷ quái này!! Ở bên ngoài không tốt sao?! Vu Mặc, mày hại chết bọn tao!!!"
Giọng nói bén nhọn vang vọng trong không gian trống trải, sắc nhọn chói tai, khiến cho đầu Vu Mặc vốn có chút phình to càng thêm đau nhức.
"Câm miệng!"
Vu Mặc lớn giọng quát lớn một tiếng, chịu đựng cơn đau đầu kiên nhẫn giải thích nói: "Căn cứ sẽ không mặc kệ chúng ta, mỗi lần chúng ta làm nhiệm vụ đều có người đi theo phía sau, nếu chúng ta gặp nguy hiểm đến tính mạng, bọn họ nhất định sẽ đến cứu chúng ta. Tuy anh chưa gặp qua, nhưng những người khác đã nói với anh, cho nên không cần lo lắng."
"Lần này huấn luyện viên theo đến chỉ có mấy người? Căn bản không đủ phân chia, ai biết có huấn luyện viên đi theo sau chúng ta hay không?"
Một người khác đối với lời Vu Mặc nói không cho là đúng, tình huống ở đây quỷ dị như vậy, muốn xuất hiện cũng nên xuất hiện sớm, bây giờ bọn chúng đều không biết mình bị nhốt ở chỗ này đã bao lâu.
"Vu Mặc, cầu cứu đi, chuyện này hiển nhiên chúng ta không thể ứng phó được rồi."
Cố Duy biết rõ trên người Vu Mặc có máy báo động, tuy không đến giây phút cuối cùng cậu cũng không muốn từ bỏ, nhưng cậu cảm thấy mạng càng trọng yếu hơn, chết thì cái gì cũng không còn.
Vu Mặc cắn răng, cậu biết rõ Cố Duy nói đúng, bây giờ tình huống đã vượt khỏi năng lực của bọn chúng, nhiệm vụ lần này không phải nhiệm vụ của một mình cậu, cậu cũng có trách nhiệm phụ trách an toàn tính mạng của ba người khác.
"Ừ."
Vu Mặc nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó lấy chiếc máy báo động từ trong túi áo ra, dùng ngón cái vuốt ve một hồi, cuối cùng vẫn đè xuống!
Nhưng, máy báo động không có bất kỳ phản ứng nào, vốn nên có ánh sáng màu đỏ sáng lên lại không xuất hiện.
"Làm sao vậy?"
Phát hiện bóng lưng Vu Mặc có chút cứng ngắc, Cố Duy vẫn luôn quan sát bốn phía khẩn trương hỏi thăm.
"Không có gì."
Vu Mặc cất máy báo động trong tay, trong giọng nói ẩn ẩn mang theo một tia run rẩy: "Đã phát ra ngoài rồi, chúng ta trước tiên dập tắt lửa đi, bằng không còn không đợi người khác đến chúng ta đã bị lửa của chính mình thiêu chết rồi."
Vu Mặc không có ý định nói cho bọn chúng biết chuyện máy báo động không nhạy, bằng không bọn chúng sẽ càng thêm sụp đổ, ít nhất, phải giữ lại một tia hi vọng cho bọn chúng.

Nhưng, chuyện cũng không đơn giản như cậu tưởng tượng, chỉ một quả cầu lửa nhỏ đã khiến thế lửa bùng lên như thế, bọn chúng lại không dập tắt được!
Trên trán Vu Mặc toát ra một tầng mồ hơi, cậu tập trung suy nghĩ, cố gắng khống chế thế lửa đã lan tràn sang cửa hàng thứ ba, nhưng, những ngọn lửa kia căn bản không theo sự khống chế của cậu.
Ba đứa bé khác cũng không phải dị năng giả hệ nguyên tố, cơ bản đều là thân thể cường hóa các loại, đối với thế lửa càng lúc càng lớn căn bản bó tay chịu trói rồi!
"Đáng chết! Đây là chuyện gì xảy ra?! Trước đó đang êm đang đẹp Vu Mặc phóng lửa làm cái gì!"
Cố Duy nhịn không được bắt đầu phàn nàn, nếu không phải Vu Mặc phóng lửa, chuyện căn bản sẽ không diễn biến thành như vậy, bây giờ đừng nói bọn chúng ra ngoài được hay không, nói không chừng sẽ bị người một nhà phóng lửa thiêu chết rồi!
Vu Mặc cũng rất bứt rứt, làm sao cậu biết chuyện sẽ diễn biến thành như vậy!
Giằng co rất lâu, thế lửa không chỉ không nhỏ đi, ngược lại càng lúc càng lớn, ngọn lửa đỏ rực kia, cắn nuốt bóng tối chung quanh, chiếu rọi bốn phía đỏ au.
Nhưng, cái này không chỉ không xua đuổi sự sợ hãi trong lòng các thiếu niên, ngược lại từng bước càng khiến bọn họ khủng hoảng thêm.
Không khí chung quanh càng ngày càng cực nóng, mùi khói xông vào mũi, đứa trẻ thét lên đầu tiên rốt cuộc không chịu nổi, nó một lần nữa hét lên một tiếng, mắng Vu Mặc một tiếng, sau đó nhanh chóng vọt xuống cầu thang cuốn!
"A Húc!"
Cố Duy gọi lớn một tiếng, đưa tay ngăn cản, nhưng tốc độ bóng đen cực nhanh lập tức biến mất trong bóng tối.
"Cmn!"
Cố Duy cầm đèn pin chuẩn bị đuổi theo xuống dưới, lại bị Vu Mặc kéo lại.
"Anh làm gì thế! Không phát hiện cậu ấy đi xuống rồi sao!?"
Lúc này trong lòng Cố Duy cũng bắt đầu oán trách Vu Mặc, nếu không tiến vào tòa cao ốc này, mọi chuyện đều tốt rồi, bên ngoài lại không phải không có đồ đạc để bọn chúng thu thập?
Vu Mặc mấp máy miệng, ánh mắt có chút chột dạ, tránh ánh mắt đầy phẫn nộ kia của Cố Duy.
Cậu ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng giải thích nói: "Anh muốn nhìn thử xem cậu ấy có thể quay về đây hay không."
Trước đó bọn chúng đi vòng vo nhiều vòng như vậy, đều trở lại chỗ cũ, Vu Mặc muốn biết, nếu bọn chúng tách ra, cuối cùng A Húc có thể tiếp tục về lại chỗ này hay không.
Cố Duy nghe hiểu ý Vu Mặc, cậu hất bàn tay Vu Mặc nắm tay cậu, nhưng cũng không di chuyển, hiển nhiên chấp nhận đề nghị của đối phương.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, không xuất hiện bất kỳ một người nào.
"Chúng ta xuống dưới."
Vu Mặc lấy trong túi một thứ dễ làm người ta chú ý ném qua một chỗ, sau đó mang theo hai người từ từ đi xuống.
Bọn chúng lại trở về chỗ cũ một lần nữa, thứ trước đó Vu Mặc ném nằm lẻ loi tại chỗ, nhưng căn bản không nhìn thấy bóng dáng A Húc.
Như vậy một người sống sờ sờ, cứ mất tích trong tầm mắt bọn chúng như thế.
Khủng hoảng cực lớn bao phủ cả ba người...
Bên kia, Ôn Dao chậm rì rì đi theo sau bọn Vu Mặc tiến vào tòa cao ốc lờ mờ.
Ôn Dao không ở lâu ở một tầng, trực tiếp tìm được thang cuốn đi xuống tầng hầm.
Trong không gian tối đen một mảnh, đưa tay không thấy năm ngón, nhưng là Ôn Dao không bị bất kỳ ảnh hưởng nào, chuẩn xác đi đến kệ hàng hóa, đi về hướng mục tiêu của mình.
Bọn Vu Mặc vô cùng sợ hãi không thể chiến thắng sinh vật không biết, nhưng đối với Ôn Dao mà nói chỉ là động một đầu ngón tay, có điều Ôn Dao không có ý định cứu bọn chúng nhanh như vậy.
Đám trẻ đầu gấu không biết trời cao đất rộng, không hoàn toàn hiểu rỏ thực lực bản thân đã làm việc lỗ mãng như thế, nên cho bọn chúng một bài học để khác sâu giáo huấn.
Nhưng Ôn Dao nhớ tên nhóc Vu Mặc kia làm việc vẫn rất trầm ổn mà, làm sao lần này cảm xúc lại vội vàng xao động và không ổn trọng?
Quả nhiên cần phải áp chế nhuệ khí nha.
Ôn Dao vừa nghĩ vừa vòng vo chuyển sang chỗ rẽ, vượt qua một kệ hàng hóa, vốn bóng tối đang đen kịt đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng!
Ôn Dao thoáng nhắm mắt, lúc mở mắt ra mới phát hiện mình đang ở trong biệt thự nhà mình trước tận thế, chính mình còn đang đứng ngay cầu thang cuốn lầu hai, dưới lầu Ôn Trác và Hạ Uyển đang ân ân ái ái ở trong bếp, mà trên ghế sa lon trong phòng khách, Ôn Minh đang cúi đầu xem quyển sách trong tay.
Phát giác được ánh mắt Ôn Dao, Ôn Minh ngẩng đầu lộ ra nụ cười sáng lạn có chút quá phận về hướng Ôn Dao, vui mừng hô lên: "Dao Dao!"
Ôn Dao không chút khách khí trực tiếp trợn mắt, ảo này này giả quá rồi, có thể thêm chút tài liệu thực tế hay không?
Tinh thần lực bàng bạc của Ôn Dao trực tiếp bay đi bốn phía, toàn bộ ảo cảnh giấu như kính thủy tinh bình thường bị phá tan thành từng mảnh nhỏ, trong chốc lát bị chấn bể nát.
Trước mắt Ôn Dao khôi phục lại bóng tối, một giây sau, bên người Ôn Dao xuất hiện hơn mười đường đao nước, bắn về bốn phía!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.