"Dao Dao, cảm giác như thế nào?" Trên đường, Hạ Y Huyên không thể chờ đợi hỏi thăm em họ cảm tưởng như thế nào sau khi tham gia chào cờ, cô cảm thấy trong hoản cảnh tương tự, thế nào cũng phải có chút cảm xúc nha. Phải biết, lần đầu tiên tham gia chào cờ trong căn cứ, thế mà cô đã khóc bù lu bù loa đấy, nhớ đến rất nhiều chuyện, cho dù là trước tận thế hay sau tận thế. Đương nhiên, không chỉ có một mình cô khóc, trên quảng trưởng ai cũng khóc đấy, rất nhiều người còn gào khóc thảm thiết nữa cơ. Về sau căn cứ quản lý tốt hơn trước, hơn nữa không ít người dường như đã tìm được phương hướng mới, ít nhất tâm hồn đã có chỗ ký thác. Ôn Dao nhíu mày, không biết nên trả lời như thế nào. Lúc ấy tinh thần lực tiếp xúc đến phần đông cảm xúc như vậy, muốn nói tâm trong như nước thì không có khả năng, nhưng nói bị lây nhiễm sự cảm động thì không có, giống như dùng thị giác để xem thôi. "Khá tốt." Nghe em họ bình tĩnh trả lời, trong lúc nhất thời Hạ Y Huyên không biết nên nói tiếp thế nào. Cô lén lút nhìn sang Ôn Dao, cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: "Chẳng lẽ em không có cảm giác chí khí sôi trào hoặc vô cùng cảm động sao?" Thấy Ôn Dao nghiêng đầu sang chỗ khác dùng đôi mắt không chút gợn sóng hay sợ hãi nhìn về phía mình, Hạ Y Huyên không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, thay đổi chủ đề khác. "Thực ra chị cảm thấy chuyện lặt vặt này vẫn rất cần thiết đấy, chủ yếu nhằm vào người bình thường bên trong căn cứ, cho bọn hắn một sự ký thác, nói cho bọn hắn biết phải tin tưởng vào căn cứ, tin tưởng vào quốc gia. Thời gian khó khăn chúng ta đã từng trải qua, bây giờ tận thế cũng không có khả năng đánh bại chúng ta, lại để mọi người tỉnh táo lại, đứng lên dũng cảm đối mặt, có thể ngưng kết lòng người. Đưa ra điểm quan trọng này vẫn rất có ý nghĩa với người khác, có lợi cho việc ổn định căn cứ, dù sao người bình thường cũng chiếm một nửa trong căn cứ, công việc xây dựng căn cứ cũng không tách khỏi bọn hắn được." Hạ Y Huyên kiên nhẫn giải thích cho Ôn Dao nghe hàm nghĩa sau lưng này, với tư cách đại tiểu thư nhà họ Hạ, từ nhỏ tiếp xúc nhiều thứ, cho dù không có người cố ý nói cho cô biết, nhưng cô cũng có thể tự mình nhìn ra. Đợi Hạ Y Huyên nói gần hết, Ôn Dao hỏi: "Danh hiệu vinh dự kia là cái gì?"
Em họ nhỏ có thể chủ động hỏi vấn đề làm cho Hạ Y Huyên thật vui mừng, liền tinh tế giải thích nói: "Là một danh hiệu gọi là 'Tinh Diệu', giống như cờ đỏ lưu động trong trường học vậy đấy, đoàn dị năng nào biểu hiện xuất sắc trong một tuần, có thể lấy được, chủ yếu dùng để khen ngợi cùng cổ vũ dị năng giả trong căn cứ. Em đừng xem thường nó, đoàn dị năng nào lấy được danh hiệu vinh quang này trong vòng một tuần, được quyền ưu tiên mua sắm vật tư quân dụng trong căn cứ, còn được giảm giá 80%, những thứ đó không phải có tiền là mua được lại còn là thứ bắt buộc phải có nữa, những đoàn dị năng giả có thực lực kia cuối tuần đều tranh giành vỡ đầu đấy!" Hạ Y Huyên nói vật tư quân dụng dĩ nhiên chính là thuốc, tinh hạch, tinh thạch, vũ khí trang bị... là một vài đồ vật thiết yếu của dị năng giả cần khi làm nhiệm vụ đấy. Mặc dù nói căn cứ định kỳ sẽ cởi mở một vài điều khoản cho hiệp hội dị năng giả, nhưng không chịu nổi cầu nhiều hơn cung này, phần thường cùng cờ đỏ lưu động, tự nhiên dẫn đến sự tranh giành biểu hiện của tất cả đoàn dị năng giả. Những vật tư này liên quan đến tính mạng bản thân đấy! "Tiêu chuẩn đánh giá có mấy khoản như: nhiệm vụ gì, độ hoàn thành, biểu hiện trong căn cứ, tham dự nhiệm vụ quân đội...vv...vv... sau đó cộng lại, điểm cao nhất sau một tuần thì chính là 'Đoàn dị năng Tinh Diệu' . Đương nhiên, nếu ai biểu hiện xuất sắc, căn cứ cũng sẽ xét thêm điểm." Hạ Y Huyên cũng rất bội phục người đưa ra chỗ mấu chốt này, hoàn toàn dùng lợi ích huy động dị năng giả tích cực lên, quả thật chính là dương mưu, chỉ cần mọi người có đầu óc đều có thể nhìn ra. Nhưng bọn hắn đâu còn cách nào khác, còn không phải cùng tranh giành một danh hiệu vinh dự sao, ai bảo bây giờ căn cứ vẫn luôn khống chế các loại vật tư kia trong tay chứ? Ôn Dao cũng nghe hiểu ý tứ trong đó, cho dù những dị năng giả kia không muốn nhập ngũ cũng không sao, vì những vật tư kia, bọn hắn còn phải nghe theo sự sắp xếp của căn cứ mà thôi. Nhớ đến giọng nói trong loa thông báo kia, Ôn Dao lại hỏi: "Người phát thanh là ai?" "Hả? Dao Dao em cảm thấy hứng thú với cô ấy à? Chị không quá biết về người này, chỉ biết trước tận thế là một người chủ trì DJ qua đài radio, tính chuyên nghiệp không tồi đấy, cũng không biết làm sao chọn trúng, nếu em muốn biết chị giúp em hỏi thăm một chút." "Không cần." Ôn Dao chỉ cảm thấy giọng nói của người chủ trì DJ kia có chút đặc thù, có thể có dị năng đặc thù gì đó, chỉ có chút tò mò mà thôi, cũng không nhất định phải đi gặp người đó. Trở lại chỗ ở, Ôn Dao lại chuyển qua chỗ sinh hoạt A, đương nhiên, ở torng mắt người khác chỉ là chỗ ở, nhưng Ôn Dao cảm thấy đã tốt hơn trước kia nhiều, dù sao bây giờ Ôn Dao còn thường xuyên dành thời gian tiến hành tập luyện thể năng đấy, không thể nhận không một tháng thống khổ ở chổ Thor được. Trong lúc đó Tề Cảnh Huy có đưa ra yêu cầu để Ôn Dao đến trường quân đội dẫn dắt đám trẻ dị năng kia, nhưng bị Ôn Dao từ chối rồi. Bây giờ Ôn Dao không có một chút hứng thú với việc dẫn dắt bọn trẻ con nữa, nhưng nói có thể để mấy dị thú của mình "chơi đùa" cùng bọn chúng.
Bây giờ trẻ con có dị năng trong trường quân đội đã nhiều hơn rất nhiều rồi, đã hơn hai trăm người, đều là giai đoạn trước lục tục ngo ngoe thức tỉnh dị năng đấy, nhưng bây giờ càng ngày càng ít rồi. Ngược lại Ôn Minh thường xuyên không thấy bóng dáng đâu, với tư cách đoàn trưởng quân đoàn dị năng căn cứ Hoa Nam, mỗi ngày cậu có rất nhiều chuyện, có đôi khi còn cùng bàn bạc với Tề Cảnh Huy quy hoạch cùng xây dựng toàn bộ căn cứ, thậm chí không dành được bao nhiêu thời gian đến xem em gái nhà mình. Nhưng hôm nay, Ôn Minh đang ở trong sân xem sách giới thiệu về dị thú biến dị đã biết của Tề Cảnh Huy đưa cho, Ôn Minh vội vàng chạy đến. Không đợi Ôn Dao hỏi thăm, Ôn Minh đưa chiếc hộp thật dài trong tay cho Ôn Dao. "Tháng trước lúc anh đi căn cứ Hoa Bắc có gặp Tô Tây, lúc ấy hình như cô ấy tìm em có việc, nhưng vẫn luôn không gặp được em, liền đưa cái này cho anh, muốn anh nhất định phải tự tay giao cho em." Ôn Minh cũng rất kỳ quái, Tô Tây là cô gái có năng lực tiên đoán bọn hắn đưa từ đảo tư nhân về đấy, bên trên rất xem trọng năng lực của cô ấy, cô ấy vừa đến căn cứ Hoa Bắc đã được đưa đi rồi, nghe nói đãi ngộ trước mắt cũng không tệ lắm. Cậu không biết vì sao Tô Tây muốn tìm Ôn Doa, hơn nữa lúc nói chuyện còn ấp a ấp úng, ánh mắt trốn tránh, nhưng cậu cũng không miệt mài theo đuổi, cũng không mở xem đồ vật đối phương đưa là gì. Ôn Minh tin tưởng, nếu như cậu muốn biết, em gái nhất định sẽ không gạt cậu! Tô Tây? Ôn Dao chăm chú suy nghĩ một chút, cuối cùng ở nơi hẻo lánh trong trí nhớ nhớ ra người này, cô ấy tìm mình làm gì? Nhớ đến dị năng tiên đoán của đối phương, Ôn Dao nhận chiếc hộp mở ra, phát hiện bên trong có trang giấy cuốn lại. Mở trang giấy ra, là mấy bức tranh dùng than vẽ ra, nhưng khi nhìn thấy nội dung bức tranh, sắc mặt Ôn Dao không khỏi chìm xuống. Nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của em gái, Ôn Minh cũng cúi đầu nhìn bức vẽ trong tay Ôn Dao, cũng lập tức thay đổi nét mặt!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]