Chương trước
Chương sau
"Tiểu Ngũ, cậu không nói rõ thân phận sao, có phải nghĩ cậu là người xấu hay không?" Có người trêu chọc nói.
"Cậu ấy mặc quân trang mà, chắc không đến nỗi bị nhận lầm đâu."
"Đúng đấy." Tiểu Ngũ phản bác nói: "Ngây từ đầu tôi đã nói rõ thân phận của mình rồi, còn nói có thể đưa các cô ấy rời khỏi đây, đi đến căn cứ rất tốt, ai ngờ tôi nói xong cũng không ai để ý đến tôi, tôi vừa mới đến gần các cô ấy, các cô ấy đã bắt đầu thét lớn, còn có người trực tiếp nhào thẳng về phía trước cào vào mặt tôi.
Tiếng la hét khiến mấy người đàn ông kia kéo đến, tôi vội vàng chạy về đây đấy. Mấy cô gái này điên rồi sao? Đều đã như vậy còn nguyện ý ở lại chỗ này?"
Tiểu Ngũ trăm mối vẫn không cách nào hiểu được, lúc trước bọn họ đã cứu về một vài cô gái, ngoại trừ những người bị giày vò đến chết lặng ra, đa phần chỉ ước mong được rời đi, hơn nữa những người gặp phải cảnh ngộ như thế tâm lý đều xảy ra không ít biến hóa, chưa từng gặp qua trường hợp thế này!
"Đó là cậu chưa gặp thôi." Tiền Bằng nhàn nhạt mở miệng nói: "Đã nghe nói qua hội chứng Stockholm? Nạn nhân nảy sinh cảm mến với người gây hại, sinh lòng ỷ lại, thậm chí có người xem người giải cứu trở thành kẻ thù, có lẽ mấy cô gái đó chính là như vậy."
Tiền Bằng đã từng gặp trường hợp này trong lúc hợp nhất một căn cứ tư nhân hạng trung, rõ ràng bị nhốt bị ngược đãi, lại chết sống không muốn rời khỏi, xem người cứu bọn họ thành kẻ địch, thậm chí dùng tính mạng của mình uy hiếp bọn họ, yêu cầu bọn họ không thể làm tổn thương người đàn ông kia, nhưng lại không phải một người, mà là ba người!
"À, hình như có từng nghe nói qua, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Tiểu Ngũ gãi gãi đầu hỏi.
"Còn có thể làm sao? Không tiếp nhận trị liệu, người như vậy mang theo trên đường chỉ có thể là tai họa, đừng quên nhiệm vụ lần này của chúng t, chuyện này mới trọng yếu nhất!"
Lại tốn không ít thời gian khảo sát tình huống gần đó một lần nữa, sau đó màn đêm bắt đầu buông xuống, khắp nơi dần dần bao phủ trong bóng đêm vô tận, cây cối được che kín bởi tấm màn đen, ánh sáng lờ mờ làm cho người ta nhìn không rõ ràng lắm.
Sinh vật ăn đêm bắt đầu đi ra kiếm ăn, trong rừng ngẫu nhiên có gió thổi qua, phát ra từng hồi âm thanh nức nở nghẹn ngào, giống như có người đang khóc, lại giống như có người đang cười.
Trong bóng tối, có vài bóng người lén lén lút lút xuất hiện ở trong rừng, bọn hắn cúi người, nhón chân đi về phía trước, không phát ra một chút âm thanh.
Không bao lâu sau đó, bọn hắn ngừng lại, một trong đám người đó móc một bao nhỏ từ trong lồng ngực ra, mở bao vải ra, lấy ra một ít bột phấn bên trong.
Hắn nhẹ gật đầu với một người khác, đối phương đưa tay phải ra, một trận gió nhẹ thổi đến, thổi bay bột phấn bên trong bao vải về phía trước.
Một binh sĩ ngồi trên tàng cây cảnh giác nhìn hoàn cảnh chung quanh hắt hơi một cái, xoa xoa mũi, còn không hiểu chính mình làm sao lại đột nhiên hắt xì, đã cảm thấy đầu choáng váng một trận.
Hắn nhận ra không đúng, đưa tay muốn lấy chiếc máy liên lạc bên hong, nhưng căn bản không thể khống chế được thân thể của mình.

Rất nhanh, hắn nhắm mắt lại, ngã quỵ từ trên cây rơi xuống.
Gió mát tiếp tục thổi từ từ về phía trước, mười lăm binh sĩ phân tán ở các nơi liên tiếp ngã xuống đất.
"Ha ha, bọn hắn quả nhiên bị lừa rồi!"
Mấy người đi đến chỗ binh sĩ ngã đầu tiên nhất, một người xoa xoa đôi bàn tay, hưng phấn nói ra.
"Đúng vậy, quá ngu xuẩn, thật đúng cho rằng chúng ta sẽ đưa nước cho bọn hắn, quả nhiên mưu kế của lão đại là tốt nhất."
Mấy người vừa đến chính là những người trong căn cứ nhỏ, trước đó bọn hắn để cô gái đưa nước đến cho bọn họ cũng không phải muốn bọn họ uống nước, chẳng qua là vì để bọn họ ngửi được mùi hương hoa mà thôi, thậm chí vì không để bọn họ hoài nghi, còn dùng những thứ khác che dấu mùi hương hoa cực nhạt này.
Hương hoa không có vấn đề đấy, nhưng nếu sau đó lại ngửi thấy bột phấn phối hợp này nữa... một con voi lớn đều có thể ngủ rất nhanh đấy!
Có điều tuy thứ này có dược hiệu mạnh, có thể nhanh chóng khiến bọn họ rơi vào hôn mê, nhưng thời gian cũng không dài, bọn hắn phải nắm chắc thời gain giải quyết hết đám người này!
"Mấy người các người qua bên kia, nắm chặt tốc độ!"
"Này... Thật sự gϊếŧ sao?"
"Sợ cái gì! Cũng không phải chưa từng gϊếŧ qua! Không gϊếŧ chờ bọn hắn tỉnh lại gϊếŧ chết chính mình sao?"
Đầu lĩnh liếc mắt nhìn kẻ vừa hỏi, mặt mũi tràn đầy khinh thường: "Đừng nương tay, đâm thẳng vào tim hoặc cắt cổ, bọn họ đều là dị năng giả, thời gian tỉnh lại chắc nhanh hơn, phải nắm chặt thời gian!"
"Vâng!"
Bốn người khác đi đến bên kia, mà người ở lại lấy ra một con dao nhỏ, giơ lên cao muốn cắm mạnh vào ngực binh sĩ!
Lúc mũi dao sắp đâm vào ngực binh sĩ, thân thể người đàn ông đột nhiên cứng đờ, sau đó thẳng tắp ngả ngược ra sau!

Ôn Dao ngồi ở trên lưng Đại Hoàng từ từ đáp xuống đất, Ôn Dao lướt qua kẻ kia đi đến phía trước binh sĩ nhìn nhìn, phát hiện binh sĩ ngoại trừ cái trán vì rơi xuống đất mà bị dập đầu ngoài ra cũng không có vết thương nào khác.
Ôn Dao sờ lên Tiểu Tiểu trên cổ tay, Tiểu Tiểu trơn trượt rơi xuống đất, hóa thành một đường ánh sáng bạc đuổi theo về phía trước.
Chỉ vài giây sau, phía trước bắt đầu truyền đến tiếng thét chói tai không ngừng, còn có âm thanh vật nặng va chạm.
Ôn Dao giật giật Mạn Mạn trên bờ vai, bảo nó biến lớn hơn một chút, nâng hai người vượt mức quy định đang nằm trên đất đi lên.
Tiểu Tiểu đã khôi phục nguyên thân, phía trước nó có hai người đang ôm chầm lấy nhau run cầm cập, bởi vì quá mức sợ hãi thậm chí không phát ra được một âm thanh nào, có một người quần đều ướt.
Cách đó không xa còn có hai người nằm, bởi vì bị Tiểu Tiểu đánh bay văng trúng cây, bị choáng váng ngất luôn.
Ôn Dao nhìn lướt qua hai người, không để ý đến bọn hắn, mà để Mạn Mạn kéo toàn bộ binh sĩ ở các nơi khác qua đây, sau đó lại để Mạn Mạn khống chế dây leo thực vật trói mười lăm binh sĩ này lại với nhau.
Dù đã làm ra động tĩnh lớn như vậy, còn bị trói chung cả buổi, những binh sĩ kia đều không nhúc nhích, không có nửa điểm phản ứng, có thể thấy được hỗn hợp thuốc mê này có bao nhiêu lợi hại, dị năng giả hôn mê không tỉnh.
Ngay sau đó Ôn Dao lại để Mạn Mạn cũng trói một nhóm người khác lại, bởi vì có Tiểu Tiểu và Đại Hoàng nhìn chằm chằm ở đằng kia, hai người duy nhất tỉnh táo cũng không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Đợi làm xong tất cả, Ôn Dao bắt đầu đốt lửa, vừa mới đốt lên một ngọn lửa nhỏ, Tiền Bằng mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Hắn cảm thấy đầu chóng mặt vô cùng, trước đó rõ ràng còn rất tốt, vô cùng tỉnh táo tinh thần, chỉ trong nháy mắt đó, đột nhiên đầu bắt đầu choáng váng, tay chân cũng không nghe sai sử, cuối cùng hai mắt tối sầm, cả người liền ngất đi.
Hắn biết rõ đây là hướng về bọn hắn đấy, nhưng lại không biết chuyện gì xảy ra.
Lắc lắc đầu, hắn phát hiện hai tay đều bị trói chặt sau lưng, hắn thoáng khẽ động, dây thừng kia dường như còn có sức sống, siết càng chặt hơn. Hơn nữa cảm giác bên cạnh còn có người, hắn hoài nghi đây là chiến hữu của hắn.
Đến tột cùng là ai?
Tiền Bằng ngẩng đầu, liếc mắt liền thấy ánh lửa yếu ớt phía trước có bóng lưng nhỏ gầy, dưới ánh lửa chiếu rọi còn thấy được hai bóng dáng, một bóng thật dài giống như cự xà, một bóng nằm sấp kia hình như là cự thú.
Bóng dáng quen thuộc này làm cho Tiền Bằng giật giật khóe miệng, hắn cẩn thận từng li từng tí lên tiếng gọi: "Dao tiểu thư?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.