Trong rừng rậm Mạn Toa chờ đợi bốn ngày, ngoại trừ ngày đầu tiên chỉ ăn chút ít quả dại, ngày hôm sau bị lợn rừng tấn công, sau đó cô bé bắt gϊếŧ một thú con không biết tên. Con thú con kia chủ động đến gần cô bé đó, có lẽ cảm thấy cô bé rất thân thiết. Mạn Toa sau một hồi do dự thật lâu, rốt cuộc tay run rẩy đè chặt cổ của nó, sau đó giơ lên con dao găm Ôn Dao để lại cho cô bé, đâm vào thân thể thú con. Cô bé vừa khóc vừa mổ xẻ thú con, Điểm Điểm bị thương, cô bé phải tìm đồ ăn cho nó, cô bé cũng phải bổ sung thể lực, bằng không lần sau lại gặp phải nguy hiểm sẽ không còn may mắn như vậy. Đối với sự mất tích của con lợn rừng kia, Mạn Toa ẩn ẩn có chút hoài nghi là do Ôn Dao làm đấy, nhưng vừa rồi cũng không có chứng cứ xác thật, chỉ có thể tạm thời thả lỏng hoài nghi trong lòng, tập trung sinh sống đối mặt với hoàn cảnh trong rừng rậm. Đây có lẽ là đoạn thời gian gian khổ nhất từ nhỏ đến lớn của Mạn Toa, tóc lộn xộn bết dính mồ hôi, trên người đều là bụi bẩn, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn được nuôi béo ở căn cứ Hoa Nam giờ đây đã nhanh chóng gầy gò lại. Đáng sợ nhất chính là một ít độc trùng con muỗi và con kiến, hơi không chú ý sẽ leo trên người cắn cho một phát, nếu như có độc lại càng thêm nguy hiểm. Thời điểm ngày thứ tư trời mưa, Mạn Toa không tìm thấy sơn động trú mưa, chỉ có thể ôm Điểm Điểm co rút dưới cây đại thụ, giơ chiếc lá cây cực lớn cố gắng che chắn giọt mưa không ngừng rơi xuống. Đợi sau khi mưa tạnh, cả người Mạn Toa đều ướt đẫm. Cũng may ba lô có tính chống thấm nhất định, bên trong vẫn còn một bộ quần áo sạch sẽ để cô bé thay đổi. Sau cơn mưa không khí vô cũng ẩm ướt, cảm thấy cả người đều ướt nhẹp, trên mặt đất đều là vũng nước đọng có to có nhỏ, đi bộ càng thêm khó khăn hơn. Mấy ngày nay Mạn Toa cũng gặp phải một vài dị thú ăn thịt, cô bé phát hiện chỉ cần đối phương không đói bụng, cũng không đi trêu chọc khiêu khích bọn nó, thì bọn nó cũng không chủ động tấn công cô bé. Nhưng đối với việc cô bé phóng thích thiện ít cũng rất ít đáp lại, dường như chúng khinh thường làm bạn với con người. Trong lúc đó cô bé gặp phải một lần nguy hiểm, trên đường bị một cây dị thực kỳ quái phát ra mùi thơm kỳ lạ hấp dẫn, thiếu chút nữa tiến vào phạm vi công kích của đối phương. Cũng may Điểm Điểm kịp thời kêu lên khiến cô bé thức tỉnh, tránh thoát một kiếp. Lúc này Mạn Toa vác ba lô trên lưng khó khăn đi bộ xuyên qua rừng cầy lầy lội, thương thế Điểm Điểm đã tốt hơn nhiều, nó linh hoạt nhảy lên trong bụi cây, có đôi khi bò lên trên cây trợ giúp Mạn Toa quan sát bốn phía. Mạn Toa cũng không biết mấy ngày nay chính mình đi bao xa, chỉ cảm thấy hoàn cảnh chung quanh dường như thay đổi không nhiều, nhưng cũng may không khác phương hướng mình xác định lúc ban đầu lắm. Mạn Toa ngừng lại, giày của cô bé đã bị hư nhiều nơi lắm rồi, hai chân cũng đau nhức không thôi, cô bé không biết mình làm sao có thể tiếp tục kiên trì được đây.
Tìm được một tảng đá lớn cách đó không xa, Mạn Toa tùy ý lau lau rồi ngồi lên, sau đó nắm tay đấm chân cho mình. "Ọt ọt —— " Bụng Mạn Toa phát ra một trận tiếng ùng ục, hôm nay cô bé đi cả buổi cũng không thấy động vật nhỏ nào, tự nhiên cũng không có cái gì ăn. Mạn Toa móc từ trong túi hai quả trái nhỏ màu xanh, từ từ bỏ vào trong miệng. Một chất chua từ yết hầu chảy vào trong thực quản, Mạn Toa bị chua đến mặt mày đều bắt đầu nhăn nhó, cô bé chậc chậc miệng, chịu đựng vị chua lè trong miệng, nuốt hết chất thịt quả vào trong, sau đó lấy bình nước uống một hớp nước. Nghỉ ngơi đã đủ rồi, cảm thấy bụng cũng không còn đói như vậy, Mạn Toa chuẩn bị lên đường một lần nữa, nhưng lúc này, một thứ gì đó hung hăng đập trúng đầu cô bé. "A!" Mạn Toa ôm đầu kêu đau một tiếng, cô bé ngẩng đầu, bắt đầu xem xét chuyện gì xảy ra. Một con khỉ cả người đen kịt, đầu cao ngất có một dúm lông trắng dựng thẳng đứng, nó đang đứng trên cánh cây xì xèo kêu to về phía cô bé. Đầu con khỉ này nhỏ bé, thân thể thon gầy, còn có một đầu nửa trắng nửa đen, thân thể còn muốn lớn hơn cái đuôi. Nó thấy Mạn Toa nhìn qua, hoa chân múa tay vui sướng kêu lên một hồi, sau đó lại đưa ném đồ vật trong tay về hướng Mạn Toa. Lần này Mạn Toa tránh qua, cô bé cúi đầu nhìn một chút, phát hiện là một quả trái cây đã bị gặm còn hột. Không có đập trúng Mạn Toa khiến cho con khỉ có chút khó chịu, nó nhe răng trợn mắt kêu vài tiếng về hướng Mạn Toa, nhưng sau đó xoay người nhảy lên một cây đại thụ khác. "Ài! Đợi chút!" Mạn Toa vội vàng đứng lên, chạy theo phương hướng của con khỉ. Chạy vài bước Mạn Toa phát hiện đã mất dấu rồi, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng con khỉ nữa, cô bé đứng chuyển động vòng vo tại chỗ một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ đành từ bỏ. Con khỉ rất giống con người, hơn nữa trí thông minh cũng khá cao, Mạn Toa cảm thấy mình có thể câu thông được với nó, nói không chừng nó có thể nói cho cô bé biết làm sao để đi ra ngoài! Có điều tốc độ đối phương quá nhanh, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Mạn Toa thở dài, đang chuẩn bị đi trở về, trên đỉnh đầu lại bị đập một cái.
Quay đầu nhìn lại, chính là con khỉ vừa rồi đang treo ngược trên một nhánh cây vung vẩy hai tay về phía cô bé. Thấy Mạn Toa đi qua, con khỉ kêu hai tiếng, sau đó tiếp tục trèo lên một cây đại thụ khác, trong lúc đó còn quay đầu nhìn cô bé một cái, dường như chờ cô bé đuổi kịp. Mạn Toa nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cắn răng mang theo Điểm Điểm đi theo. Cũng không biết đi bao lâu, Mạn Toa cảm thấy chân của mình không còn là của mình nữa rồi, sau khi chật vật xuyên qua một khe núi, trước mắt rộng mở sáng ngời, Mạn Toa đi đến chổ vách đá dựng đứng. Chỗ đó có rất nhiều con khỉ không khác con khỉ kia đang cùng nhau chơi đùa, tràn đầy sức sống. Mạn Toa đến dẫn đến đám khỉ kia chú ý, chúng ngừng động tác, ba con hợp thành đàn tụ tập cùng một chổ, chỉ chỏ về phía Mạn Toa, giống như người đang thảo luận về người ngoài đột nhiên xâm nhập vào. "Chào... chào mọi người." Mạn Toa thử dùng dị năng câu thông cùng bọn chúng, có điều hiển nhiên động tác này của cô bé có chút hù dọa đến bọn chúng, bầy khỉ đột nhiên phân tán ra, có mấy con cách gần Mạn Toa nhất cũng rời xa không ít. Một con khí hiếu thắng cường tráng nhảy xuống trước mặt Mạn Toa, nó hẳn là con khỉ đầu đàn của bầy khỉ này, nó dạo qua Mạn Toa một vòng nhìn từ trên xuống dưới, dường như đang phán đoán cô bé này có tính chất uy hiếp gì hay không. 【Chào mi?】 Mạn Toa có ý đồ thành lập liên hệ với con khỉ này, hiển nhiên thành công rồi, hầu tử gọi cô bé hai tiếng, Mạn Toa lại nghe hiểu, nó đang hỏi cô bé là ai. Mạn Toa nói mình lạc đường, là bị một con khỉ dẫn đến đây, còn muốn nhờ chúng nó mang cô bé ra ngoài. Con khỉ kia nhìn chằm chằm vào ba lô của Mạn Toa mấy lần, đột nhiên nó đưa tay ra, Mạn Toa có thể hiểu nó truyền ý nghĩ đến cho cô bé: 【Đưa chiếc túi cho ta.】 Này làm sao có thể! Mạn Toa ôm chặt lấy ba lô, hô lớn: "Không được! Cái này không được!" Đầu khỉ gọi vài tiếng, đột nhiên từ trên vách núi nhảy xuống mấy con khí, chúng cùng túm lấy ba lô của Mạn Toa, muốn cướp lấy. Điểm Điểm sốt ruột, nó rống lên vài tiếng, sau đó nhảy lên trên ba lô muốn đánh con khỉ nhào tới ba lô Mạn Toa, nhưng lại bị một con khỉ khác ngăn cản. Mắt thấy ba lô sẽ bị cướp đi, Mạn Toa gấp đến độ sắp khóc đến nơi, đột nhiên phía sau lưng truyền đến một tiếng quát lớn: "Chúng mi đang làm gì đó?! Mau buông ra!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]