Chương trước
Chương sau
Còn chưa chờ Ôn Minh khống chế tốt phương hướng, lại liên tiếp truyền đến ba tiếng vang, chiếc xe chấn động mạnh vài cái, sau đó ngừng lại.
Ôn Minh mở cửa xe xuống xe xem xét, phát hiện bốn vỏ bánh xe toàn bộ đều phát nổ.
Cái này...
Ôn Minh nâng trán, bắt đầu hồi tưởng động tác mới vừa rồi của mình có phải quá tải rồi chăng.
Nghe sau lưng có tiếng gió truyền đến, Ôn Minh đứng dậy xem xét, đúng là Đại Hoàng chở Ôn Dao từ trên bầu trời đáp xuống, trên cổ treo chứng nhận "Được phép bay" Tề Cảnh Huy vừa cho Ôn Dao.
Ôn Dao lộ ra nụ cười sáng lạn với Ôn Minh, hỏi: "Anh, xe hư rồi hả?"
Không đợi cậu trả lời, Ôn Dao lộ ra biểu lộ có chút đáng tiếc nói: "Đại Hoàng không còn khí lực rồi, không thể chở nổi anh rồi, chỉ có thể phiền anh tự mình đi trở về nha ~ "
Nói xong còn nghiêng đầu liếc nhìn Ôn Minh, sau đó vỗ vỗ đầu Đại Hoàng.
Đại Hoàng lộ ra một ánh mắt đắc ý với Ôn Minh, giang rộng hai cánh, xông thẳng về phía bầu trời.
Ôn Minh đưa tay ngăn cản cuồng phong Đại Hoàng mang đến, đợi gió ngừng thổi ngẩng đầu nhìn lên, sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng Đại Hoàng.
Ôn Minh bình tĩnh nhìn bầu trời một hồi, đột nhiên phì cười, rất lâu không thấy bộ dáng em gái phát tiểu tính tình rồi, cảm thấy sáng sủa hơn trước kia một chút?
Lấy máy liên lạc ra, Ôn Minh bắt đầu liên hệ với binh sĩ gần đó.
Lại để cho chính cậu tự đi về? Làm sao có thể!
Lúc Ôn Dao trở lại căn cứ phát hiện hai người Mạn Toa và Hạ Y Huyên ngồi trên đồng cỏ ở sân nhỏ, đang vây quanh Cầu Cầu nói gì đó.
Hạ Y Huyên là người đầu tiên nhìn thấy Ôn Dao, cô vẫy vẫy tay, gọi: "Dao Dao em trở về rồi, có phải muốn dẫn Mạn Toa đi ra ngoài hay không?" Cô vừa mới nghe Mạn Toa nói Dao Dao muốn dẫn em ấy ra căn cứ.
Ôn Dao lắc đầu: "Có việc, lần sau."
"À, thế trong khoảng thời gian này em ấy nên làm gì?"
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Mạn Toa nhìn qua mình, Ôn Dao nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên đưa trở về trường quân đội thì tốt hơn, là học sinh đương nhiên phải lên lớp rồi.
"Trở lại đi học."
"Đi học cũng tốt, như vậy đi, Ngữ Điệp cũng học văn hóa ở trường học, mỗi tuần sẽ trở lại đây một lần, để em ấy tạm thời dẫn theo Mạn Toa, em cảm thấy thế nào?"
Ôn Dao gật đầu, khó trách từ ngày đầu tiên nhìn thấy Ngữ Điệp sau đó cũng ít gặp cô ấy, còn tưởng rằng lại cùng Hạ Y Huyên đi ra căn cứ làm nhiệm vụ đó chứ, thì ra là đi đến trường học.
"Dao Dao, em lại muốn ra ngoài à."

"Vâng."
"Thiệt là, toàn bộ căn cứ chẳng lẽ không có người rồi sao? Làm sao cứ luôn để em chạy tới chạy lui vậy!"
Hạ Y Huyên vừa phàn nàn vừa ôm Cầu Cầu đưa đến cho Ôn Dao: "Em có muốn đem theo nó cùng đi không?"
Sau khi biết rõ năng lực Cầu Cầu cô cũng vô cùng giật mình đấy, quả thật trong thời điểm mấu chốt có thể bảo vệ tính mạng cùng cho kẻ thù một kích trí mạng nha!
Nhưng Dao Dao hình như không phải rất xem trọng nó, ngày đầu tiên ném nó cho cô sau đó không bao giờ quản nữa.
"Không cần."
Đồ vật của Ôn Dao đều đặt trong không gian, cũng không có gì cần mang theo, Ôn Dao sau khi giao Mạn Toa cho Hạ Y Huyên, lại để Đại Hoàng chở mình bay đến chỗ ở của Ôn Minh.
Ôn Minh đã sớm về tới chỗ ở, lúc này cậu đang truyền đạt mệnh lệnh với hai binh sĩ đối diện:
"... Để bọn hắn chấm dứt nhiệm vụ nhanh chóng trở về, sau khi trở về thì ở tại chỗ chờ lệnh của tôi."
"Vâng!"
Nhìn thấy Ôn Dao và Đại Hoàng đến, vẻ mặt cậu thoáng chững lại, sau khi để hai binh sĩ rời đi, cậu đi đến trước mặt Đại Hoàng, ngầng đầu nhìn Ôn Dao lộ ra nụ cười nịnh nọt, cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: "Dao Dao, còn giận sao?"
Ôn Dao trừng mắt, không nói gì, mà Đại Hoàng cũng phát tiếng hừ hừ trong mũi, cao ngạo liếc nhìn Ôn Minh, trong ánh mắt lộ ra trào phúng như ngầm bảo: "Mi cũng có ngày hôm nay."
Đại Hoàng nghĩ đến, tên này khiến chủ nhân của mình tức giận, chắc có lẽ không để cậu ta ngồi trên lưng của mình à nha?
Ừm, chắc chắn sẽ không, để chính cậu ta tự chạy trước đi, hoặc để con chim ngốc kia cõng cậu ta đi cũng được!
Nguyện vọng thật tốt đẹp đấy, thực tế lại vô cùng tàn khốc.
Đại Hoàng cảm thấy con người rất khó hiểu, không phải còn đang tức giận sao? Vì sao cuối cùng còn muốn dẫn theo cậu ta?!
"Chiến sĩ thi đua" Đại Hoàng bụng đầy oán niệm không có chỗ trút, chỉ có thể hóa bi phẫn thành động lực, dùng tốc độ nhanh nhất bay đến chỗ mục tiêu.
Do Đại Hoàng chạy nước rút, bọn họ chưa đến ba giờ đã đến chỗ mục tiêu rồi.
Nhìn qua bên dưới một thành phố hoang vu phế tích, Ôn Minh hỏi: "Chính là nơi này?"
"Vâng."
Ôn Dao thả tinh thần lực ra, rất nhanh đã tìm được trung thuyệŧ liệu xây dựng kim khí ngày đó, có điều, ngoại trừ côn trùng, Ôn Dao phát hiện còn có nhiều thêm những sinh vật khác.
Để Đại Hoàng đến gần trung thuyệŧ liệu xây dựng, nhưng cũng không đáp xuống, mà từ không trung quan sát toàn bộ khu trung tâm.

"Dao Dao, làm sao vậy?"
Ôn Minh ló xuống quan sát, lại chỉ có thể nhìn thấy một mảnh phế tích, cái gì khác cũng không có.
Qua thêm vài phút đồng hồ, phía dưới duy nhất một tòa nhà xưởng còn sừng sững, một bức tường bên ngoài còn hơi nguyên vẹn đột nhiên bị phá vở từ bên trong nứt ra một cái miệng lớn, một sinh vật biến dị toàn thân đen kịt vọt từ bên trong ra.
Con dị thú màu đen kia có tướng mạo kỳ lạ, hình thể nó hẹp dài, ước chừng hai mét, đầu dài nhỏ, chiếc đuôi bẹp mà dài, bên ngoài thân có một tầng tầng lân giáp màu đen bao trùm. Tứ chi thô to mà ngắn, tốc độ chạy lại cực nhanh.
Sau khi nó phá vỡ tường vọt ra, phi như tên bắn chạy thục mạng về một hướng, mà trên người nó không ngừng có bọ cánh cứng từ bên trên rơi xuống.
Ngay sau đó, lại có ba con lớn nhỏ không đều, nhưng tướng mạo giống như con dị thú kia cũng vọt ra từ lổ hổng kia, phân chia các phương hướng khác nhau chạy tới.
Đằng sau chúng nó tuôn ra vô số bọ cánh cứng, bọ cánh cứng tính bằng đơn vị hàng nghìn tụ tập như thủy triều, đánh tới dị thú từ khắp các phương hướng.
Nhưng rất nhanh, từ trên cành cây chung quanh đột nhiên bay ra vài chục con chim biến dị, màu sắc lông vũ bọn chúng rực rỡ tươi đẹp, mỏ màu đỏ vừa mịn lại vừa dài.
Chúng đánh về phía dưới thủy triều bọ cánh cứng bên dưới, dùng mỏ dài hung hăng mổ về đám bọ cánh cứng.
Mỏ dài lại cứng rắn của chúng xuyên qua lưng giáp của bọ cánh cứng, bầy chim biến dị cũng không ham chiến, chúng một lần nữa dùng mỏ xỏ xuyên vài con bọ cánh cứng, sau đó tung cánh bay mất, dường như chuẩn bị đổi chổ hưởng thụ mỹ thực.
Đợi chim biến dị bay đi, những con bọ cánh cứng kia cũng nhao nhao lui vào trong nhà xưởng, bên dưới lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
"Dao Dao, đó là..."
Những con bọ cánh cứng kia rõ ràng chính là mục tiêu lần này của bọn họ —— giáp trùng Tinh Quang, nhưng mấy dị thú khác là gì vậy?
Tại sao chúng xâm nhập vào sào huyệt giáp trùng Tinh Quang?
Hơn nữa lại còn có thể toàn thân trở ra!
Những con chim biến dị kia là chim gì? Sao mỏ chim có thể xuyên thấu qua bộ giáp của giáp trùng Tinh Quang!
Cái đó cứng rắn nhiều đến thế chứ!
Ôn Minh đã xem qua báo cáo nghiên cứu rồi, những giáp xác của bọ cánh cứng kia vô cùng cứng rắn, hơn nữa có thể từ miệng bài tiết một loại nướt bọt, loại nước bọt này có thể khiến cho bất cứ kim loại nào cũng đều mềm lại, mặc kệ thứ gì cũng có thể khiến chúng ăn uống dễ dàng.
Loại nước bọt làm mềm kim loại kia, nếu như dính bên ngoài thân thể những sinh vật khác, cũng sẽ phá hư tổ chức tế bào bên ngoài, sinh ra tổn thương cùng loại!
Dị thú kia đang hợp tác cùng chim biến dị? Nhìn thế nào cũng thấy không đúng cho lắm.
Ôn Dao nhìn nhìn nhà xưởng đã khôi phục yên tĩnh, lại bảo Đại Hoàng đuổi theo một con dị thú không biết tên kia.
Con dị thú kia sau khi chạy rất xa mới ngừng lại, nó tìm một nơi tương đối trống trải, cảnh giác quan sát mọi nơi, sau khi xác định chung quanh không có nguy hiểm nào khác, nó mới từ từ mở vảy giáp ra, sau đó mới bắt đầu run rẩy thân thể kịch liệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.