Chương trước
Chương sau
Ôn Dao không quá hào hứng với sự "vinh quang" này, nhưng cũng không phản bác, chỉ giật giật khóe miệng.
Vương Kiệt không chú ý tới vẻ mặt của Ôn Dao, không được câu trả lời hắn cũng không để ý.
Nói xong lời này, hắn liền tiến lên mở cửa.
Nhìn đối phương lại quét vân tay rồi lại quét đồng tử, cuối cùng còn quét mặt một lần, sau đó lại ấn ấn mật mã một hồi, cánh cổng mới từ từ mở ra, chẳng biết tại sao Ôn Dao cảm thấy có chút bó tay rồi.
Từ khi mở mang kiến thức về nền văn minh công nghệ cao của ngoài hành tinh, bây giờ Ôn Dao chỉ cảm thấy mấy thứ mật mã điện tử gì đó đều không an toàn, một quang não cấp cao, có thể toàn bộ đều thông qua hết, còn không để người khác phát hiện ra.
Hơn nữa, thực lực chân chính mạnh mẽ, dùng bạo lực phá hủy cũng không phải không có khả năng.
Sau cánh cổng tiến vào tầm mắt đầu tiên chính là một đại sảnh siêu lớn, trong đại sảnh còn có nhân viên kiểm tra an ninh, cho dù là Ôn minh cũng phải dựa theo quy định kiểm an.
Thấy sắc mặt Ôn Dao không tốt, Ôn Minh vội vàng giải thích nói: "Ở đây không chỉ có nghiên cứu viên của căn cứ Hoa Nam chúng ta, còn có giáo sư chuyên gia từ các lĩnh vực khác của những căn cứ khác cũng ở đây, chỗ nào có quan hệ với phương diện nghiên cứu thuốc, cùng với một bộ phận sản xuất thuốc trọng yếu cũng đều được tiến hành ở trong này, thế nhưng nơi này là nơi trọng yếu nhất, ai đến đều phải kiểm an. Cho nên không có cách nào, ngoan nha, nhịn một chút."
Ôn Minh làm thuyết khách, nơi này người biết cũng không nhiều, người có tư cách biết đến đều là người có địa vị cao, thậm chí Tề Cảnh Huy cũng không thể tự tiện dẫn người tiến vào, Ôn Dao có thể đi vào cũng là do bên trên lên tiếng đấy.
Thật ra có không ít người cảm thấy khó hiểu về việc xây dựng nơi trọng yếu thế này ở chỗ này, mà không phải gần căn cứ Hoa Bắc Kỳ, nhưng Trịnh Viêm Bân kiên trì, cộng thêm nhà họ Hạ và nhà họ Tề ủng hộ, cuối cùng chuyện này mới định xuống.
Cách nghĩ Trịnh Viêm Bân rất đơn giản, bởi vì anh em nhà họ Ôn đều ở căn cứ Hoa Nam, ít nhất trong thời gian ngắn bọn họ không tính toán ở lại căn cứ Hoa Bắc, cho nên hắn mới tận lực an bài, xây dựng viện nghiên cứu ở đây, cũng gọi là 'Dao Quang'.
Bởi vì hắn biết rõ, từ lúc mới bắt đầu thuốc đều tuôn ra từ anh em nhà họ Ôn đấy, như vậy mặc kệ nguyên nhân gì, viện nghiên cứu chỉ có cách bọn họ càng gần, nghiên cứu thuốc mới có thể đạt được sự phát triển cảng lớn.
"A ——"
"A —— "
Hai tiếng thét chói tai vang lên, hai gã nhân viên kiểm an mặc đồ trắng trước trước sau sau bị đánh bay ra ngoài, hơn nữa còn đập vào cây cột trong đại sảnh, sau khi lăn rơi xuống đều lặng yên không tiếng động nằm sấp trên mặt đất.

Thân thể Tiểu Tiểu khôi phục bản thể, nó đứng thẳng người lên, hướng về phía đám nhân viên kiểm an trước mặt mình lộ ra răng nanh sắc nhọn, mà Mạn Mạn lập tức ghé vào đỉnh đầu của nó, nhìn bên ngoài có vẻ như đội một chiếc mũ quả dưa màu xanh lá cây đậm.
Nhân viên kiểm an bắt đầu thét chói tai vang lên bốn phía bỏ chạy khắp nơi, toàn bộ đại sảnh một mảnh hỗn loạn, thậm chí không có người quan tâm kiểm tra hai người bị Tiểu Tiểu đánh bay.
Đại sảnh từ bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện hơn mười người chiến sĩ mặc đồ đen, đội mũ bảo hiểm, trong tay bọn họ cầm súng đặc chế, bao vây bọn Ôn Minh chặt chẽ, đa phần súng đều chỉ thẳng vào Tiểu Tiểu, bầu không khí khẩn trương, hết sức căng thẳng.
"Dừng tay!"
Ôn Minh bước về phía trước vài bước, ngăn cản ở trước mặt Ôn Dao và Tiểu Tiểu, trầm mặt cao giọng chất vấn: "Các người làm cái gì vậy!"
Đầu lĩnh kính một lễ với Ôn Minh, đối diện với Ôn Minh không khiếp đảm: "Đại tá Ôn, trước các người mang theo dị thú phát động tập kích với nhân viên công tác nơi này, anh biết chúng tôi muốn làm cái gì."
Ôn Dao tuyệt không giật mình đối với đám người đột nhiên xuất hiện, lúc tiến vào đại sảnh, Ôn Dao đã phát hiện ra bọn hắn, hơn nữa còn hai người lợi hại còn chưa đi ra.
"Gần đây Tiểu Tiểu rất ngoan, không chủ động ta tay tấn công người khác, nhất định bọn hắn đã làm cái gì trước."
Nói xong câu đó, Ôn Minh quay đầu nhẹ hô một tiếng: "Dao Dao?"
Ôn Ngọc ngẩng đầu nhìn hướng Tiểu Tiểu rõ ràng còn đang tức giận, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
【Chủ nhân! Thú hai chân kia lại muốn nhổ lân phiến xinh đẹp của ta! Còn muốn đâm ta! Còn có, thú hai chân khác kia muốn cắt bỏ một đầu của Mạn Mạn, ta cũng đánh bay hắn! Chủ nhân, nhất định phải gϊếŧ chết bọn hắn!】
Tiểu Tiểu vẫn không quên khoe khoang thành tích của mình, nói cho chủ nhân biết nó cứu được Mạn Mạn.
Ôn Dao còn thật không biết đã xảy ra chuyện như vậy, thời điểm kiểm an bọn hắn nói dị sủng cũng phải kiểm tra, Ôn Dao đưa bọn họ, căn bản không nghĩ đến đối phương ở dưới mí mắt mình lại dám làm như thế!
【Yên tâm, mi làm rất đúng.】
Người chung quanh nhìn cô bé sau khi hỏi xong lại nhìn nhau một hồi với con rắn trắng kia, sau đó quay đầu, nhìn anh trai của mình nói ra: "Bọn hắn muốn đánh cắp đồ vật của Tiểu Tiểu và Mạn Mạn."
Tuy Ôn Dao không nói rõ bọn hắn muốn lấy cái gì, nhưng nơi này là sở nghiên cứu, đối với sinh vật biến dị mà nói, tự nhiên là muốn lấy tế bào của bọn chúng đem đi nghiên cứu rồi.

Nghe được lời Ôn Dao nói... sắc mặt Ôn Minh lập tức âm lạnh xuống, cậu cười lạnh một tiếng: "Bên trên đã ban bố pháp luật rất rõ ràng, sinh vật biến dị nhận chủ, người chủ hoàn toàn có quyền sở hữu chúng. Chưa được chủ nhân đồng ý, bọn hắn lại dám đánh cắp tế bào trên người Tiểu Tiểu và Mạn Mạn. Tôi nghĩ, là các người nên cho tôi một lời giải thích."
Ôn Minh híp mắt nhìn một vòng chung quanh đại sảnh, mấy nhân viên kiểm an lúc chạm phải ánh mắt của cậu lập tức bị dọa cúi đầu ngay, thân thể rụt rụt về phía sau.
"Còn có..." Ôn Minh tiếp tục nói: "Tiểu Tiểu cùng Mạn mạn đều đã thông qua căn cứ chính thức kiểm nghiệm, tất cả các tư liệu đều đầy đủ, đã có thẻ CMND tương ứng của mình.
Coi như các người có hạng mục gì cần mượn chút tế bào và huyết dịch của bọn chúng, chỉ cần báo cáo với căn cứ, sau đó thông qua được chủ nhân của chúng đồng ý, hoàn toàn không có vấn đề, chúng tôi cũng sẽ phối hợp.
Nhưng, bọn hắn lại chọn dùng thủ đoạn như vậy. Xin hỏi, vì sao bọn hắn phải lén lút làm như vậy? Có phải... bọn hắn có mục đích không thể cho ai biết hay không?"
"Đại tá Ôn cẩn thận lời nói!"
Đầu lĩnh Lưu Khải trừng mắt nhìn Ôn Minh, loại lời nói này có thể tùy tiện nói lung tung được sao?!
Hắn liếc mắt ra hiệu với người bên cạnh, để bọn hắn đi qua kiểm tra hai người bị đánh bay, chủ yếu cũng kiểm tra người bọn hắn, xem bọn hắn có mang theo công cụ gì không.
Dù sao, đây cũng không phải động vật bình thường, muốn lấy thứ gì trên người bọn chúng, không có công cụ làm sao làm được!
Bốn người chạy về hướng hai người ngã xuống đất kia, bắt đầu kiểm tra cẩn thận trên người bọn hắn, những người khác vẫn không dám khinh thường nhìn chằm chằm vào Cự Xà trước mắt này, còn có Ôn Minh người đứng ở phía trước nhất.
Đại danh của Tiểu Tiểu bọn hắn đều nghe nói qua, còn có người gọi nó là "Xà hoàng băng sương", có thể nghĩ đến lúc đó Tiểu Tiểu đã ra sức nhiều thế nào, chấn kinh biết bao nhiêu người.
Ôn Minh càng không cần phải nói, bây giờ còn có mấy người không biết cậu? Rất nhiều đại binh trong quân đội đều coi cậu là thần tượng đấy.
Nơi đây lại là viện nghiên cứu trọng yếu, nếu đánh nhau ở chỗ này, quả thật hắn không dám nghĩ hậu quả thế nào.
Bởi vậy nếu có tất yếu, hắn trước tiên phải khiến bọn họ mất đi sức chiến đấu...
Nhìn Lưu Khải đội mũ bảo hiểm không nhìn rõ ánh mắt của hắn, Ôn Dao có chút nhếch môi, thật muốn đánh, cũng phải xem bọn hắn có bản lãnh đó hay không...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.