Chương trước
Chương sau
Below gọi lớn một tiếng "King" liền nhảy xuống tảng đá, chạy về hướng Ôn Dao bọn họ.
Laura từ từ đứng dậy, cô căng thẳng cắn cắn bờ môi, bàn tay nắm chặt nắm đấm đứng ở đó không nhúc nhích.
Bây giờ nổi lòng Laura hỗn loạn, lúc đối diện với ánh mắt của cô bé kia, cô có cảm giác mình bị lột sạch quần áo, tất cả đều không có chỗ nào che dấu.
Below vọt đến phía trước Đại Hoàng, đáng tiếc, lòng hắn tràn đầy Đại Hoàng nhưng Đại Hoàng căn bản không phản ứng đến hắn.
Đại Hoàng hoàn toàn không nhớ rõ đoạn thời gian mình bị mất trí nhớ đó, đương nhiên, nó cũng không muốn nhớ lại!
Bởi vì nó lại bị một đám thú con nhân loại cứu sống, còn đi theo đám bọn hắn sống chung một tháng?
Đây đối với Đại Hoàng mà nói quả thực là sỉ nhục!
Nó lại vô dụng như vậy!
Nhìn thấy trong mắt Đại Hoàng đầy lạ lẫm, trong lòng Below vô cùng khó chịu, quả thật không biết chuyện gì xảy ra, tại sao phải biến thành như vậy.
"Below à, chuyện đã giải quyết gần xong rồi, chúng tôi cũng chuẩn bị rời khỏi đây, lần này tới thăm các người một chút, cảm ơn các người đã cứu Đại Hoàng."
Thor hợp thời đi tới, giải thích nguyên nhân đến đây cùng Below.
"À, không có việc gì, King... Không, Đại Hoàng cũng giúp chúng ta rất nhiều."
Trong mắt Below hiện lên một tia thất vọng, tuy đã nghĩ đến khả năng này, nhưng khi nghe chính miệng bọn họ nói ra, trong lòng Below vẫn rất khổ sở.
"Cậu không phải nói miệng vết thương của Đại Hoàng đều do một cô bé tên Laura giúp đỡ băng bó sao? Có phải là cô ấy hay không?"
Below nhìn theo ánh mắt Thor, gật gật đầu: "Vâng, chị ấy là Laura."
"Vậy cậu có thể dẫn bọn tôi đi gặp cô ấy hay không, chúng tôi muốn tự cảm ơn cô ấy."
"Vâng."
Below dẫn bọn họ đi lên phía trước, thỉnh thoảng len lén đánh giá Đại Hoàng bên cạnh, đáng tiếc Hoàng đại gia ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho hắn.
Ánh mắt Below nhìn lên, dạo quanh một vòng trên người Ôn Dao ngồi trên lưng Đại Hoàng, đối với việc cô bé này là chủ nhân Đại Hoàng đã không còn bất kỳ nghi hoặc nào nữa.
Có thể ngồi ở trên lưng Đại Hoàng không cho phép những người khác cận, cũng chỉ có chủ nhân của nó thôi, hơn nữa nhìn Đại Hoàng cũng không có một chút không tình nguyện nào.
Ôn Dao bọn họ càng lúc càng đến gần, nắm đấm Laura cũng càng niết càng chặt, lưng cô vẫn đứng thẳng tắp, cả người kéo căng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ôn Dao.
"Laura, Đại Hoàng, ah chính là King, chủ nhân của nó muốn nói cảm ơn chúng ta đã Đại Hoàng."

Below nói ý đồ Ôn Dao bọn họ đến đây, sau đó đánh giá trên dưới Laura một phen, nghi hoặc hỏi thăm: "Chị làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?"
"Chị không sao."
Laura lắc đầu, cô nuốt một ngụm nước bọt, cực lực để chính mình nhìn có vẻ không khẩn trương như vậy, sau đó nhìn vào đôi mắt Ôn Dao khô cằn mở miệng nói: "Không... Không cần cám ơn."
Below hoài nghi liếc nhìn Laura, làm sao cứ cảm thấy Laura có chút không đúng, cảm thấy dường như cô ấy rất căng thẳng.
"A! Đúng rồi, tôi có mang theo ít đồ cho các người, xem như tạ lễ. Nghe nói các người còn có những đồng bọn khác, có thể dẫn tôi đi xem không?"
Thor đột nhiên nện tay phải của mình, sau đó ôm Below kéo đi: "Đồng bọn của cậu đều ở chỗ nào? Tiểu Jerry có phải sợ hãi lắm hay không? Các người..."
Đợi Below bị Thor nửa túm nửa dỗ đi mất, Ôn Dao từ trên cao nhìn xuống Laura, đạm mạc hỏi thăm: "Nói chuyện?"
Laura hít sâu một hơi, dùng một loại giọng điệu thấy chết không sờn đáp: "Được!"
Ôn Dao mang theo Laura đi ra một khoảng cách, đi tới một hồ nước gần đó.
Đây là một hồ nước ngọt trong veo, mặt hồ trong như gương, phản chiếu trời xanh mây trắng, cây xanh lá xanh. Không xa trên mặt nước còn sinh trưởng rất nhiều lá lục bình màu xanh, một trận gió nhẹ thổi qua, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, như một bức họa cuộn tròn.
Ôn Dao nhìn qua mặt hồ xa xa, cũng không mở miệng trước.
Chung quanh rất yên tĩnh, tất cả những âm thanh rất nhỏ đều được phóng đại vô hạn, thậm chí Laura có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
Không biết qua bao lâu, Ôn Dao không lên tiếng, mà Laura chịu sự dày vò không nhịn được cố lấy dũng khí mở miệng nói: "Cô muốn nói chuyện gì?"
Ôn Dao từ từ quay đầu, hơi nghiêng đầu nói: "Tôi nghĩ cô biết rõ."
"Cô không nói làm sao tôi biết?"
Tuy Laura suy đoán Ôn Dao có thể biết chuyện mình làm, nhưng cô còn muốn giãy dụa một chút, dù sao Ôn Dao cũng không có chứng cứ không phải sao?
"Nếu cô muốn cảm ơn tôi cứu nó, thế thì cũng không cần tốn công tốn sức như vậy, dù sao tuy chúng tôi cứu nó, nhưng nó cũng giúp chúng tôi rất nhiều, coi như là huề nhau. Về phần tiểu Jerry, nó đã an toàn trở về rồi, cũng không có bị thương, cũng không liên quan đến K... Đại Hoàng, cho nên đều không có gì để nói cả."
Laura nói một hơi một đống lời như thế, sau đó sau người muốn đi về.
"Miệng vết thương."
Thân thể Laura lập tức cứng lại, cô cắn cắn môi dưới, xoay mạnh người lại: "Tôi không biết cô đang nói cái gì!"
"Thật sự?"
Nhìn vào đôi đồng tử ngăm đen của Ôn Dao, Laura muốn nói "Thật" lại không cách nào nói nên lời được.
Không biết có phải ảo giác của mình hay không, Laura cảm thấy bây giờ mình có chút không thở nổi, thân thể dường như bị cái gì đó giam cầm, trên trán bắt đầu toát mồ hôi to bằng hạt đậu.

"Cô nên cẩn thận nhớ lại."
Giọng nói của đối phương như kề bên tai, lại như xa tận cuối trời, lại khiến người nghe rất rõ ràng.
Hai mắt Laura nhắm nghiền, cô hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, sau đó mở to mắt, ánh mắt nhìn về phía Ôn Dao tràn ngập kiên định.
"Đúng, đúng là tôi làm đấy."
Tuy Laura cũng không nói chính mình làm cái gì, nhưng trong lòng các cô đều biết rõ.
"Chuyện này là chủ ý của một mình tôi, bọn chúng không biết gì cả, nếu cô muốn báo thù... cứ tìm một mình tôi!"
Nhìn biểu lộ đối phương thấy chết không sờn kia, Ôn Dao cúi đầu chọc chọc vào đầu Đại Hoàng: "Mi nói xem muốn làm thế nào?"
Đại Hoàng: ? ? ?
Vẻ mặt Đại Hoàng ngây ngốc, nó hoàn toàn không hiểu ý chủ nhân nhà mình, cũng không biết các cô đang nói cái gì.
Cái gì gọi là nó muốn làm thế nào thì làm?
Trong đầu Ôn Dao giải thích đơn giản chân tướng, Đại Hoàng nghe xong liền nổi giận.
Thì ra chính mình bị thương mất trí nhớ còn xảy ra chuyện như thế sao?
Tên nhân loại này làm sao lại độc ác như vậy?! Lại dám động tay động chân với Hoàng đại gia nó!
Nói không chừng chính mình mất trí nhớ cũng có nguyên nhân do đối phương, nhất định cô ta muốn chia rẻ mình với chủ nhân!
Laura cũng bị cử động Ôn Dao làm cho hồ đồ, cô bé ấy lại để Đại Hoàng quyết định?
Còn chưa chờ cô biết rõ ràng, một trận cuồng gió thổi tới, trực tiếp đánh bay cô đi!
Laura va mạnh vào cây đại thụ phía sau lưng, sau đó ngã rơi xuống, lăn trên đồng cỏ hai vòng.
Trên lưng đau đớn kịch liệt khiến ngũ quan Laura bắt đầu vặn vẹo, bên má phải cô cũng truyền đến cảm giác đau đớn, giống như bị cái gì đó trên đồng cỏ rạch đứt, máu tươi rơi xuống, đã rơi vào trên đồng cỏ.
Laura nằm rạp trên mặt đất ngược lại thở vài hơi lạnh, đợi cảm giác đau đớn biến mất một ít, hai tay cô muốn chống đất đứng lên, lại bị một sức mạnh khổng lồ bên cạnh đập bay lần nữa!
Sau khi lăn nhiều vòng trên mặt đất, thẳng đến khi va vào một tảng đá mới ngừng lại, lần này trực tiếp nằm trên mặt đất, phía sau lưng có thể nói tổn thương càng thêm tổn thương!
Laura đóng chặt lại mắt rêи ɾỉ vài tiếng, đột nhiên cảm giác trên đỉnh đầu dường như có cái gì đến gần.
Trợn mắt xem xét, một cái miệng to lớn dính máu mang theo mùi hơi thối đánh tới cô!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.