Ôn Dao yên lặng theo sát phía sau Martina, thẳng đến khi cô ta đột nhiên ngừng lại.
"Dường như em không chút bất ngờ gì cả."
Martina nhìn cô bé nhỏ tuổi trước mặt, rõ ràng là người châu Á, nhưng lại có làn da thậm chí còn trắng hơn một ít người da trắng.
Tóc dài màu đen bện thành bánh quai chèo thật dài khoác lên một bên vai phải, trên mặt không có chút biểu lộ dư thừa nào, cực kỳ đạm mạc, cũng không có bao nhiêu sự ngây thơ của trẻ con.
Tuy nói trẻ con có thể sống đến bây giờ trên cơ bản cũng không còn ngây thơ như trước tận thế, nhưng Martina vẫn cảm thấy đứa nhỏ trước mắt này sự đạm mạc đucợ khắc sâu từ bên trong, mà không phải do hoàn cảnh tận thế tạo thành.
"Không đi sao?"
Ôn Dao nghiêng đầu hỏi ngược lại.
"Tạm thời không đi, Dao, thương lượng với em một chuyện, nếu em đồng ý, tôi mang em đi tìm anh trai."
"Không đồng ý thì sao?"
"À... tôi cảm thấy tốt nhất em nên đồng ý thì tốt hơn, dù sao có thể còn sống thật không dễ dàng, không phải sao?"
Ôn Dao gật đầu, Ôn Dao rất đồng ý với quan điểm này, còn sống thật không quá dễ dàng, vì sao cứ phải nhất định muốn chết đây chứ?
"Em đưa dị thực Mạn Mạn kia cho chị được không? Chị cũng không muốn vạch mặt, em không thành lập khế ước cùng nó, thật ra nghiêm khắc mà nói cũng không thể xem là chủ nhân của nó. Nếu lúc trước em không từ chối lời đề nghị của Harry Deegan, như vậy chị đành từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-on-dao/1085246/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.