Chương trước
Chương sau
Mặc dù cách bãi biển, nhưng gió biển thổi vào người, khiến Ôn Dao cảm thấy càng ngày càng lạnh hơn.
Sau nhiều lần thất bại, cuối cùng Ôn Dao lấy ra một ống thuốc khôi phục tinh thần lực từ trong không gian, một ngụm đổ xuống, sau đó đầu cũng không còn đau đớn như vậy.
Tinh thần lực từ từ khôi phục, nhưng thân thể cứng ngắc không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đợi tinh thần lực khôi phục một chút, Ôn Dao lập tức lấy ra một chiếc giường có chăn dầy bao bọc cả người mình lại.
Thân thể còn không nghe theo sai sử lắm, dị năng cũng không dùng được, Ôn Dao chỉ có thể rót tiếp một ống thuốc khôi phục thể lực, thời gian dần quan thể lực cũng từ từ khôi phục.
Mạn Mạn lần nữa thu nhỏ lại ghé vào trên chăn, còn vung vẩy dây leo của mình trở mình mấy cái, dường như không ý thức được tình cảnh hiện tại của mình.
Ôn Dao không ngăn lại, Ôn Dao bắt đầu dò xét tình cảnh chung quanh mình.
Xem ra bây giờ Ôn Dao đang ở trên một hòn đảo nhỏ, hơi nghiêng người là thấy biển cả, trên mặt biển có không ít thực vật nhô lên từ đáy biển, chỉ lộ ra nhất thời, một bên khác là rừng cây rậm rạp.
Sắc trời quá đen, rất nhiều thứ nhìn thấy không rõ, cũng không biết trên hòn đảo này có những sinh vật nguy hiểm khác hay không.
Nhưng có Mạn Mạn bên người ngược lại Ôn Dao cảm thấy an tâm rất nhiều, tuy linh trí Mạn Mạn không bằng Đại Hoàng và Tiểu Tiểu, nhưng nó rất nghe lời, như vậy đủ rồi.
Ôn Dao nhớ rõ trước lúc mình mất đi ý thức dường như nhìn thấy bóng dáng Đại Hoàng, chẳng lẽ nó cũng rơi xuống biển rồi hả?
Nhưng tinh thần lực cũng không cảm nhận được nó chung quanh đây, đương nhiên, cũng có thể là do tinh thần lực còn chưa bình phục, cụ thể phải chờ mình khôi phục tất cả trạng thái rồi nói sau.
Thân thể dần dần không còn cứng ngắc như vậy nữa, nhưng tùy thời lại kéo đến đủ loại đau đớn, trên dưới khắp người, không có chỗ nào không có, thân thể giống như bị xe nghiền qua.
Nhất định bị thương lúc vòng xoáy cuốn vào, tuy lúc ấy đã dùng tinh thần lực bao trùm cả người, nhưng sau đó đã mất đi ý thức, trên người cũng không mặc áo giáp bảo hộ, bị thương là khỏi phải nói rồi.
Chịu đựng đau đớn, Ôn Dao để Mạn Mạn đi tìm một ít nhánh cây khô đến đây, sau đó lấy bật lửa cùng một vài thứ dễ đốt từ trong không gian ra, nhóm lửa.
Đống lửa sáng ngời sáng lên, xua tan bóng tối chung quanh, ngọn lửa tí tách cháy không ngừng bốc lên, Ôn Dao nhìn chằm chằm ánh lửa nhảy múa, có chút buồn ngủ.
Dặn dò Mạn Mạn gác đêm, Ôn Dao nằm xuống bên cạnh đống lửa, từ từ rơi vào ngủ say...
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, trời đã sáng rõ, ánh mặt trời vàng rực xuyên thấu qua lá cây chiếu lên trên mặt Ôn Dao.

Tuy đã qua một buổi tối, nhưng Ôn Dao cảm thấy thân thể hình như càng thêm đau nhức, hoàn toàn không muốn đứng dậy.
Giờ phút này Ôn Dao vô cùng hoài niệm dị năng trị liệu, dưới ánh sáng đó, chính mình có thể nhẹ nhàng rồi!
Ôn Dao quyết định, sau này gặp dị năng giả hệ thủy theo hướng trị liệu, nhất định phải hỏi kỹ càng một chút, có nhiều năng lực bên người, có thể trị liệu vẫn rất trọng yếu đấy!
Đống lửa vẫn còn cháy, Mạn Mạn làm hết phận sự canh giữ bên người Ôn Dao, thỉnh thoảng đem nhánh cây ném vào trong đống lửa, phòng ngừa đống lửa dập tắt.
Ôn Dao chậm rì rì chui ra ổ chăn, xoa xoa bả vai cùng cổ, lấy ra một khối tinh thạch ban thưởng cho Mạn Mạn.
Ngày hôm qua quá mỏi mệt, có một số việc không muốn nghĩ... Ôn Dao nhớ rõ trong không gian chính mình có lẽ cũng có không ít thuốc men đấy.
Tìm ra một lọ thuốc mỡ trị thương, Ôn Dao từ từ thoa cho mình. Trước đó Ôn Dao đã kiểm tra thân thể, cũng may không có thương tổn đến nội tạng, đa phần đều là bị trầy da.
Cảm giác thân thể đã khá hơn một chút, sau đó Ôn Dao tùy ý ăn chút gì, Ôn Dao bắt đầu mang theo Mạn Mạn điều tra toàn bộ đảo nhỏ.
Tinh thần lực trải ra, Ôn Dao phát hiện hòn đảo này cũng không lớn, diện tích còn không bằng tiểu khu trước kia Ôn Dao ở, hòn đảo không có địa thế cao, chính giữa còn hở ra một chút, bốn phía hải đảo có không ít tán cây lộ ra.
Có lẽ diện tích hòn đảo này vốn không nhỏ, chẳng qua nước biển dâng lên, nhấn chìm một phần hòn đảo mà thôi.
Xa xa trên mặt biển còn có một vài đảo nhỏ xanh um tươi tốt, xem ra nơi này đã từng là một bầy hải đảo nha.
Ở trên đảo cũng không có bất kỳ dấu vết con người nào, cũng không phát hiện động vật, thậm chí không có chim biển, ngược lại côn trùng có một ít, có điều cũng không có bao nhiêu lực sát thương.
Trên hải đảo dị thực cũng rất ôn hòa, Ôn Dao phát hiện có một vài cọng thực vật tản ra chấn động yếu ớt, có lẽ có linh trí nhất định, nhưng đối với Ôn Dao "Xâm lấn" lãnh địa của chúng cũng không có bất kỳ hành động công kích nào.
Xem ra đây là một đảo nhỏ rất an.
Nhưng Ôn Dao cũng không cảm thấy có bao nhiêu vui vẻ, bây giờ vấn đề lớn nhất, Ôn Dao làm thế nào rời khỏi đây được đây?
Đại Hoàng không có ở đây, không có cách nào bay trở về.
Tuy trước đó thuyền cứu hộ đã lấy lại rồi, đã ở trong không gian, nhưng không có hướng dẫn, không biết phương hướng, Ôn Dao cảm thấy cứ ra biển như vậy quả thật chính là muốn chết.

Nếu như ở trên biển gặp phải bão tố hoặc động vật biển đẳng cấp cao, vậy thì thật không biết trốn hướng nào rồi.
Ôn Dao trở lại chỗ nghỉ ngơi tối hôm qua, bắt đầu lật xem đồ vật trong không gian của mình.
Rất nhanh, Ôn Dao đã tìm được thiết bị thông tin vệ tinh trong góc.
Đây là lúc trước Tề Cảnh Huy cho Ôn Dao đấy, dùng mấy lần đã bị Ôn Dao bỏ vào trong góc.
Sắp xếp tốt mọi thứ xong, Ôn Dao ngồi xếp bằng trên mặt đất bắt đầu gửi thử tín hiệu đi.
Không biết thiết bị xảy ra vấn đề hay từ trường ở nơi này đặc thù, tín hiệu căn bản không gửi được ra ngoài, sau vài chục lần thất bại, Ôn Dao quyết định từ bỏ.
Cất thiết bị đi, Ôn Dao giật giật nhánh dây leo của Mạn Mạn, thong thả thở dài: "Mạn Mạn, sau này chúng ta sống nương tựa nhau ở chỗ này rồi ~ hi vọng anh trai đừng quá lo lắng."
Mạn Mạn còn không quá hiểu ý Ôn Dao, nó cho rằng Ôn Dao đang cùng chơi với nó, liền duỗi ra mấy nhánh dây leo bắt đầu quấy rối Ôn Dao.
Trước mắt Mạn Mạn cấp bốn có biến hóa duy nhất chính là lại có thêm mấy nhánh dây leo, bây giờ tổng cộng nó có mười hai nhánh dây leo, bên trên dây leo có đường vân màu đỏ cũng càng ngày càng tươi đẹp.
Chỉ có điều linh trí dường như cũng không tăng trưởng bao nhiêu, vẫn ngóc manh như trước đây, dù sao loại thực vật này vẫn cần phải có thời gian đấy, hôm nay tính ra Mạn Mạn còn không đến một tuổi.
Ôn Dao cứ như vậy an tâm ở trên hải đảo, Ôn Dao dọn ra một mảnh đất trống, dựng một lều nhỏ, mỗi ngày trôi qua đều rất quy luật.
Buổi sáng bắt đầu luyện trước hai lần kiện thể thuật, sau đó minh tưởng, buổi trưa luyện tập dị năng, buổi chiều nghiên cứu thuốc, có đôi khi còn xuống nước kiếm một ít cá biển cải thiện thức ăn, buổi tối chơi đùa với huấn luyện tinh thần lực Thor cho, sau đó lại luyện thêm hai lần kiện thể thuật, sau đó minh tưởng hoặc ngủ.
Chung quanh hải đảo này có một mảng san hô lớn, có không ít cá, Ôn Dao thường xuyên không có việc gì lại bơi một vòng, còn hai lần gặp phải cá mập biến dị.
Tuy cá mập nghe có vẻ rất đáng sợ, nhưng gặp phải Ôn Dao cũng chỉ có thể trách chúng không may, trong đó có một con càng bất hạnh tiến vào bụng Ôn Dao.
Cuộc sống như vậy rất thích ý, không có Zombie, không có con người, cũng không có những dị thú khác, căn bản không cảm thấy đây là tận thế, có đôi khi thậm chí Ôn Dao còn hoài nghi mình không còn ở trái đất nữa, mà bị vòng xoáy cuốn sang một dị giới khác rồi.
Đáng tiếc, Ôn Dao không cách nào chứng minh phỏng đoán như vậy.
Hiệu quả kiện thể thuật vẫn có, sinh hoạt trên hải đảo đến ngày thứ hai mươi mốt, Ôn Dao mơ hồ cảm giác dị năng của mình dường như có thể tiến cấp d9ucoc75 rồi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.