Cô xoắn xuýt có nên nói cho Mike bọn hắn biết hay không, dù sao bọn hắn cứu mình, còn chứa chấp mình, nhưng Tô Tây lo lắng bí mật của mình sẽ bị bại lộ. Cuối cùng, cô vẫn tiếp xúc với người bên cạnh nhắc nhở Mike một ít sự tình. Cô cho rằng mình làm rất kín đáo, nhưng Mike là người tâm tư kín đáo, đoán được bí mật của cô và cũng đã xác nhận. Tuy bị phát hiện rồi, nhưng Mike cũng giúp đỡ cô thăm dò tu luyện dị năng thế nào, để cô biết trước càng thêm có sự chuẩn bị. Từ từ, cô rất ít khi nằm mơ, cũng bắt đầu có thể khống chế chính mình muốn thấy cái gì. Nhưng, mỗi một lần sử dụng dị năng đều hao phí rất lớn tinh thần lực của cô, cơ bản làm xong thân thể đều suy yếu đến cực điểm, hơn nữa đầu óc co rút đau đớn, chóng mặt nặng nề. Mà trong khoảng thời gian này thời gian cô biết trước dài ngắn có liên quan đến đồ vật, càng là người có liên quan cụ thể, thời gian càng dài lại càng khó. Cô mơ hồ phát giác được Mike dường như không muốn cho cô rời khỏi, một mặt giả vờ đong đưa bất định, một mặt tìm kiếm cách rời khỏi để về nước, thẳng đến khi cô biết được hội nghị quốc tế lần này. Ôn Dao giờ mới hiểu vì sao chấn động tinh thần lực của cô ấy biểu hiện kỳ quái như thế, đây là bởi vì tinh thần lực của cô ấy còn chưa khôi phục. Nhưng cũng thế thôi, tương lai cũng không phải dễ dàng có thể nhìn trộm như thế được. Coi như ở đại lục Ella, muốn biết trước tương lai, Dự Ngôn Sứ đều phải trả một cái giá lớn nhất định. Chiếu theo trạng thái trước mắt của cô ấy mà xem, mỗi lần sử dụng dị năng cần có thời gian giảm xóc nhất định. "Dựa theo cô nói, đoàn đội Bạo Phong có thể có thực lực và quy mô như ngày hôm nay, quả thật cô có công lao không nhỏ. Dù sao, chiếm trước tiên cơ vô cùng trọng yếu đối với việc phát triển phía sau." La Chính Thanh gật gật đầu, dựa theo Tô Tây nói, hiệp hội Siêu Năng Giả có vài chuyện lớn đều có bóng dáng của cô ấy, điều này cũng khó trách khỏi đối phương không muốn thả cô ấy đi. Nhưng La Chính Thanh lại nghĩ tới một sự kiện: "Lại nói trước mắt nước chúng ta dị năng giả đăng ký có như vậy hay không, hoặc là có cùng loại dị năng thế này?" Phí Hướng Địch nghe vậy quay đầu nhìn về phía Ôn Minh, tận thế vừa bắt đầu hắn vẫn nghe theo lệnh dẫn binh lính của mình hoạt động chung quanh vùng duyên hải, thẳng đến khi thành lập căn cứ Huy Hải, đối với những chuyện khác cũng không biết. Ôn Minh cúi đầu trầm tư, lắc đầu: "Căn cứ Hoa Nam cũng chưa từng nghe nói qua, có lẽ những căn cứ khác cũng giống như vậy, dù sao dị năng đặc thù như vậy có ghi chép sẽ không có khả năng không có người chú ý đến. Đương nhiên, không loại trừ dị năng giả có như vậy mà không báo cáo. Dù sao trước mắt chúng ta cũng không thể trực tiếp dò xét đối phương có dị năng gì, toàn bộ đều nhờ tự giác. Đặc biệt là dị năng giả tinh thần lực, cái này độ khó càng lớn." "Cũng đúng." La Chính Thanh tiếp tục hỏi Tô Tây: "Chẳng lẽ trong hiệp hội Siêu Năng Giả không có những người khác biết rõ dị năng của cô?"
Tô Tây lắc đầu: "Trong hiệp hội có ba thế lực lớn khống chế lẫn nhau, Mike không có khả năng nói việc này cho đối thủ của mình." "Cho nên bây giờ ý nghĩ của bọn hắn là mình không chiếm được nên tình nguyện phá hủy?" Phí Hướng Địch nhíu nhíu mày, bây giờ đối phương trực tiếp tiết lộ chuyện này ra ngoài, hơn nữa đằng sau nói không chừng còn phóng đại dị năng của Tô Tây thêm vài phần, đến lúc đó khắp nơi đều nhìn chằm chằm... Xem ra lần này con đường trở về của bọn hắn không nhất định thuận lợi cho lắm rồi, coi như ở trên đảo cũng phải chú ý cẩn thận. "Ừm, mục đích của bọn hắn có lẽ chính là như vậy, xem ra mấy ngày nay trên đảo sẽ rất đặc sắc. Có điều tiểu thư Tô, cô đừng sợ, cứ an tâm ở lại trong doanh trại, chúng tôi sẽ mang cô thuận lợi trở về nước. Ôn minh, cậu nói xem thế nào?" La Chính Thanh nhỏ giọng an ủi cô gái trẻ một phen, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Minh, muốn biết suy nghĩ của cậu. Ôn Minh nhìn nhìn Tô Tây, sau đó đem ánh mắt dừng lại trên người Ôn Dao: "Tiểu thư Tô, khoảng thời gian cô ở trên đảo này hãy đi theo Dao Dao." Nghe lời Ôn Minh nói... La Chính Thanh cùng Phí Hướng Địch vốn đang kinh ngạc, sau đó nhìn nhau, nhẹ gật đầu. Trước mắt để cô ấy đi theo Ôn Dao khó mà nói không phải phương pháp xử lý không tốt. Nếu phái binh sĩ đi theo cô ấy sẽ có rất nhiều không tiện, mà Dao Dao là cô bé, thuận tiện hơn rất nhiều. Hơn nữa... Nhìn nhìn bộ dạng Ôn Dao vô hại, La Chính Thanh cùng Phí Hướng Địch cảm thấy thật sự có người đến tìm phiền toái nói không chừng người chịu thiệt cũng nhất định không phải là các cô ấy! Bàn tay Tô Tây đặt trên đùi nắm thật chặt, cô cẩn thận từng li từng tí quay đầu nhìn về phía Ôn Dao ngồi bên cạnh, lại phát hiện Ôn Dao cũng vừa quay đầu nhìn về phía cô. Đối diện với đôi mắt bình thản không chút gợn sóng của Ôn Dao, Tô Tây lập tức thu hồi ánh mắt của mình, trái tim thình thịch nhảy dựng lên. Lúc này, bên ngoài lần nữa truyền đến một trận huyên náo, hẳn là đám người kia đã được mang về đây. Quả nhiên, rất nhanh đã có binh sĩ báo cáo ở cửa. La Chính Thanh đấm lưng, ngáp một cái nói ra: "Thế tạm thời cứ như vậy trước đi, bây giờ thời gian cũng đã trễ, mọi người nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại để ngày mai nói sau." Đi ra lều vải, quả nhiên bên ngoài vây quanh bảy tám người, ngoại trừ Hồ Nhất Tuyền là cô gái, những người khác đều là đàn ông từ hai mươi đến bốn mươi tuổi, trong đó người trẻ tuổi chiếm đa số. Thấy Ôn Minh bọn hắn đi ra, mọi người dần dần ngừng tiếng nói chuyện, đủ loại ánh mắt rơi thẳng vào trên người Tô Tây đang đứng phía sau.
Không có cách nào, tận thế giải trí quá thiếu thốn khiến đa phần mọi người vô cùng hứng thú với chuyện bát quái, chuyện đêm nay của Tô Tây, lại lần đầu tiên nghe nói đến dị năng biết trước, tự nhiên dẫn đến mọi người rất tò mò. Phải biết, lúc bọn hắn trở lại thu dọn đồ đạc cũng bị đồng đội trước đó lôi kéo cả buổi, nếu không phải trung tá Ôn để người đi theo cùng bọn hắn, đêm nay có khả năng thật sự không thể yên tĩnh rồi! Phí Hướng Địch biết rõ Ôn Minh đã để người chuẩn bị lều vải trống chỗ thứ hai đếm ngược, hắn gọi một tên binh lính đến, bảo hắn dẫn người đi qua đó, cũng đưa cho bọn hắn từng phiếu đăng ký thân phận. Bọn người kia đi rồi, Tô Tây có chút chần chờ hỏi thăm: "Thế... Trưởng quan, tôi ngủ ở đâu?" Mọi người đi rồi, như thế nào còn để lại cô ở đây? "Cô ngủ chung với Dao Dao đi." Ôn Minh đem rèm của Dao Dao mở rộng ra bên ngoài thêm vài phần, sau đó từ chỗ binh sĩ lấy ra một chiếc túi ngủ đưa cho Tô Tây. Tô Tây lén lút nhìn Ôn Dao, phát hiện cô bé không có bất kỳ biểu lộ hay động tác gì với mình, nhìn cô bé yên tĩnh chui vào bên trong túi ngủ, Tô Tây cũng yên lặng nằm xuống. Không nghĩ đến dễ dàng vượt qua kiểm tra như vậy, cô cho rằng bọn họ sẽ hỏi rất nhiều vấn đề, thậm chí để cô phơi bày một ít năng lực của mình, hơn nữa sẽ phái người trông coi cô. Thế nhưng bọn họ đều không có, còn an ủi mình, cũng không biết sau khi về nước tình cảnh như thế nào đây. Có điều... Nhớ đến dưới ánh đèn sáng ngời trong lều vải, cô mới nhìn rõ bộ dáng của Ôn Minh, đáy lòng Tô Tây có chút thở dài một hơi. Trước đó không có chú ý, chỉ cảm thấy Ôn Minh có chút quen mắt, bây giờ nhớ lại, chính mình trước kia đã từng thấy trong mộng! Đương nhiên, nhìn thấy chính là tương lai nào đó của Ôn Minh, mặc dù không nhớ rõ một vài chi tiết, nhưng khi đó cậu ấy đang dẫn đầu một đám binh sĩ đi cứu người. Tô Tây cảm thấy nói thế nào, có ý người vẫn có giá trị tin tưởng đấy. Hơn nữa, coi như thật sự muốn dùng dị năng phục vụ tổ chức dành lợi ích, cô vẫn lựa chọn tổ quốc của mình! Tô Tây trở mình, con mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ôn Dao, trong đầu nhớ lại một giấc mộng khác của chính mình. Về cô bé kia thì...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]