Ôn Minh đến dẫn đến một trận bạo động nho nhỏ, Hồ Nhất Tuyền và Du Cường đứng trong đám người càng sáng ngời ánh mắt, bọn hắn nhỏ giọng giới thiệu với đồng bạn chung quanh về thân phận của Ôn Minh, làm cho ánh mắt mọi người nhìn Ôn Minh càng thêm cực nóng. Ôn Minh cũng không để ý đến ánh mắt mang theo tính xâm lược của cô gái tóc vàng đang nhìn mình chằm chằm, mà ánh mắt rơi xuống trên người người đàn ông da trắng đứng phía sau cô ta. Người đàn ông khoảng chừng hai mươi bảy tuổi, có một mái tóc ngắn màu nâu đen gọn gàng, nơi cổ áo quân trang màu xanh sẫm có chút rộng mở, lộ ra làn da màu lúa mạch, đôi mắt thâm thúy hữu thần, dưới ánh lửa chiếu rọi không phân rõ sắc mặt. Dường như bất mãn chính mình bị xem nhẹ, Helen tiến lên một bước: "Vị đẹp trai này, xưng hô như thế nào?" Ôn Minh không trả lời, hơn nữa quay đầu nói với cô gái tên Tô Tây sau lưng: "Người đàn ông kia là ai?" Tô Tây liếc nhìn Mike, nhỏ giọng nói ra: "Hắn là Mike, là một trong những người phụ trách hiệp hội Siêu Năng Giả, cũng là đoàn trưởng đoàn Bạo Phong." Ôn Minh gật gật đầu, ra hiệu cô không cần lo lắng, sau đó một lần nữa đem ánh mắt dừng lại trên người người đàn ông kia: "Xin chào đoàn trưởng Mike, lần này tôi là một trong những người phụ trách của đoàn đại biểu Hoa quốc, Ôn Minh, anh có thể gọi tôi trung tá Ôn. Công dân Tô Tây của nước tôi theo ý nguyện rời khỏi quý đoàn về nước lại rơi vào sự cản trở của thành viên quý đoàn, tôi muốn biết nguyên nhân là gì. Dù sao từ góc độ nào mà nói đây là hạn chế tự do cá nhân, tôi còn chưa từng nghe nói đoàn đội nào sẽ hạn chế tự do của thành viên. Huống chi lý do cô ấy rời khỏi quý đoàn hợp tình hợp lý, tôi nghĩ các người không có lý do gì để cản trở? Hay nói, quy định của quý đoàn không giống người thường?" Đối mặt sự chất vấn của Ôn Minh, Mike đưa tay ngăn cả Helen có ý định nói chuyện, đi lên phía trước vài bước: "Đây là chuyện nội bộ trong đoàn đội chúng tôi, như thế nào cũng không có bất cứ quan hệ nào với trung tá Ôn thì phải?" Ôn Minh mỉm cười: "Thật sao? Nhưng tôi không cho là vậy, Tô Tây với tư cách là công dân nước chúng tôi, chúng tôi có trách nhiệm bảo đảm an toàn cùng lợi ích của cô ấy ở bên ngoài. Mà bây giờ các người làm tất cả xâm phạm vào sự tự do của cô ấy, ở tình huống không có bất cứ lý do nào, cũng không có quyền giam giữ cô ấy chứ?" "Nếu như tôi nói không phải?" "Ah?Thế xin hỏi tiểu thư Tô Tây phạm vào chuyện gì?" Mắt thấy Mike ngừng lại dường như không biết trả lời thế nào, Helen mở miệng nói: "Chúng tôi hoài nghi cô ta trộm thành quả nghiên cứu mới nhất của hiệp hội chúng tôi, có ý đồ đem thứ đó nhập cư trái phép trở lại nước của cô ta!" "Cô ngậm máu phun người!" Tô Tây khó thở, chính mình lúc nào cầm thành quả nghiên cứu của bọn hắn chứ, chỗ kia cô đều không đi qua được! Ôn Minh ra hiệu Tô Tây không cần gấp, cuối cùng cậu cũng đem ánh mắt dừng trên người Helen, hai tay khoanh ngực hỏi: "Như vậy chứng cớ đâu? Nếu không có bất cứ chứng cứ nào... như vậy sự lên án này chúng tôi không nhận." "Lời của chúng tôi chính là chứng cớ, cô ta giao đồ đạc ra chúng tôi để cô ta đi!"
"Thật xin lỗi, xem ra chúng ta không thể đạt thành nhận thức chung rồi." Ôn Minh tùy ý nhún vai, sau đó hỏi Tô Tây: "Cô còn cái gì muốn lấy không?" Tô Tây lắc đầu, nắm thật chặt ba lô nhỏ trong tay. Thứ trọng yếu nhất của cô đều ở bên trong rồi, những thứ khác không mang theo cũng không sao. "Thế thì chúng ta đi thôi." Đúng là không để người đối diện vào mắt chút nào, quay người liền chuẩn bị mang theo những người còn lại rời đi. "Đứng lại!" Đối mặt với sự cường ngạnh của Ôn Minh, Mike lập tức cảm thấy có chút khó giải quyết. Lúc trước thời điểm cứu được Tô Tây, thật sự hắn đã đồng ý nếu như có một ngày cô ấy muốn rời đi thì cứ tùy tiện đi, nhưng đó là lúc hắn còn chưa biết giá trị của cô! Sau nay, hắn đã biết giá trị của cô, tự nhiên muốn giữ cô lại vĩnh viễn. Hắn làm rất nhiều, kể cả dùng lợi ích cùng tình bạn trói buộc cô vào đoàn đội chính mình, thậm chí có ý định để cô yêu mình! Hắn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô, kế hoạch dường như cũng rất thuận lời, ánh mắt cô nhìn mình dần dần có chút thay đổi, nhưng dường như đang ẩn nhẫn cái gì. Hắn vốn định từ từ chờ đợi, cho đến lúc tổ chức hội nghị lần này. Hiệp hội tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, bảo hắn mang theo một ít người đi tham gia, nếu như có thể, tốt nhất có thể lấy được sự ủng hộ của một vài nước trong bóng tối. Đối với việc có nên mang theo Tô Tây hay không, hắn đã từng do dự, bởi hắn biết rõ Hoa quốc nhất định sẽ đến, đến lúc đó nếu Tô Tây muốn đi hắn cũng không thể ngăn cản! Nhưng trước ngày xuất phát mấy ngày Tô Tây có nói cho hắn biết một vài chuyện, khiến hắn thay đổi cách nghĩ, mang theo cô bên người. Rõ ràng mấy ngày nay hắn vẫn luôn cho người đi theo cô, chỉ sợ cô liên hệ với người khác thậm chí là người Hoa quốc, đến tột cùng cô làm sao làm được? Nếu không phải phát hiện cô đang thu dọn hành lý, nói không chừng ngay mai cô sẽ không chào mà đi mất rồi.
Mike nhìn về phía Tô Tây đứng sau Ôn Minh, vẻ mặt thâm tình hỏi: "Tô, trước lúc xuất phát chẳng phải em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi sao? Tại sao phải trở về, chẳng lẽ em đều lừa gạt anh sao?" Nghe nói như thế không ít người đều nhìn về phía Tô Tây, bát quái trong mắt không thể nào giấu được, chẳng lẽ chuyện còn có thể xoay ngược lại? Tô Tây xoay người, nghiêm túc nói ra: "Lời này trước đó không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi chính là lừa gạt anh, chính anh làm chuyện gì trong lòng anh rõ ràng nhất, đừng xem tất cả mọi người đều là kẻ ngốc!" Sau khi bất đắc dĩ bại lộ dị năng của mình, cô vẫn âm thầm đề cao cảnh giác. Cô nhìn ra cách nghĩ của Mike, cũng thuận theo làm bộ như chính mình rấy xoắn xuýt, chính là để làm giảm sự cảnh giác của hắn. Mà đồng ý chuyện của hắn tự nhiên cũng chỉ là cách tạm thời, Tô Tây tuyệt không áy náy, tên này một mặt bảo sao làm vậy với mình một mặt lại lăn giường với những người khác, thực cho rằng cô không biết sao? "Mike, tôi rất cảm kích khi đó anh đã cứu tôi, nhưng hơn nửa năm này tôi cũng không thiếu nợ các người cái gì, tôi làm chuyện gì cho các người trong lòng anh rõ ràng. Người thân của tôi sống chết không rõ trong nước thế nào, tôi làm sao có thể an tâm đợi ở chỗ này? Vũ khí cùng đồ ăn tôi đều không lấy, lúc trước tôi có cái gì, tôi rời đi cũng chỉ mang theo những vật này." Mike liếc nhìn Tô Tây, có hứa hẹn của Ôn Minh, hắn biết rõ, chuyện bây giờ đã không còn chỗ xoay chuyển rồi, Hoa quốc đã tham dự vào, tạm thời bọn hắn không cách nào chống lại, hơn nữa, hội nghị còn chưa bắt đầu, trước mắt không thể xung đột cùng Hoa quốc. Hắn chậm rãi gật: "Được, em đi đi." "Mike!" Helen hô to một tiếng, tên Mike này đang làm gì thế! Sao có thể để cô ta đi?! "Lưu lại người cũng không giữ được tâm, để cho cô ấy đi đi." Mike nói xong câu đó liền xoay người trở về lều vải của mình, dường như không có ý định xen vào nữa. Helen cắn môi nhìn bóng lưng của Mike, hung hăng dậm chân. Cô ta một lần nữa quay mặt về phía Tô Tây, xoắn xoắn lọn tóc vàng trước ngực, vứt một cái mị nhãn với Ôn Minh: "Trung tá Ôn, cô gái này thế nhưng có dị năng biết trước hiếm thấy đấy, có lẽ sau này cô ta cũng có thể giúp các người không ít đâu, các người cần phải... bảo vệ cô ta cho tốt đấy." Dị năng biết trước! Ánh mắt mọi người ở đây đều quăng về phía Tô Tây đang cứng người đứng ở đó, thậm chí đa phần người bên Helen cũng lộ ra vẻ giật mình. Mà ngay cả Ôn Minh đều kinh ngạc nhìn cô một cái, quả thật không ngờ nguyên nhân bọn hắn không để cô đi là vì cái này!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]