Chương trước
Chương sau
"Đây không phải con rắn biển biến dị của Phí Hướng Địch sao!"
Thor tiến sát vào nhìn nhìn, nhận ra đây chính là thú biến dị của Phí Hướng Địch.
Trước khi vài ngày đi thuyền, nó vẫn luôn đi theo quân hạm, không nghĩ đến lại có thể tìm đucợ nó trong dạ dày động vật biển.
Xem ra, ngày đó động vật biển tập kích quân hạm, nó cũng đã táng thân trong bụng động vật biển này rồi.
Mà nguyên nhân có thể là vì Tiểu Tiểu, Mạn Mạn nghĩ lầm nó là đồng loại của Tiểu Tiểu, nên kéo nó ra ngoài.
Dù sao, quan hệ của nó cùng Tiểu Tiểu rất tốt đấy.
Ngắm nhìn Mạn Mạn đang tranh công với mình, Ôn Dao tán dương vài câu, sau đó vội vàng thúc giục nó đi vào trong biển tẩy rửa, mùi vị kia lực sát thương thật sự quá lớn.
Nhìn rắn biển đã bị tiêu hóa hết một phần, còn tản ra mùi khó ngửi, Ôn Dao rơi vào thế khó rồi, có nên mang nó về hay không?
Thor dường như nhìn ra Ôn Dao xoắn xuýt, hắn ho nhẹ một tiếng, ý vị nói ra: "Tên Phí Hướng Địch kia không phải có thành kiến với em sao, hơn nữa hình như cảm tình giữa hắn và con rắn biển này còn rất sâu đấy, em đem thi thể rắn biển này về giúp hắn, xem hắn còn dám bày sắc mặt với em hay không!"
Ôn Dao nghĩ nghĩ, dùng nước rửa sạch rắn biển, sau đó nhét vào một góc trong không gian.
Ôn Dao cũng đã làm nhiều như vậy rồi, không ngại làm nhiều thêm một chút nữa.
Sau đó, Ôn Dao đi đến vị trí đầu động vật biển, lần nữa lấy ra dao găm, sau khi giơ lên Ôn Dao đột nhiên dừng lại, sau đó nhíu mày.
Không đúng, vừa rồi Ôn Dao tra xét chính là vị trí này mà, làm sao lại không thấy rồi?
"Dao Dao, chụp lấy!"
Ôn Dao vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy một hình cầu vàng nhạt lớn như quả bóng rổ nện qua phía mình.
Ôm viên hình cầu, Ôn Dao phát hiện đúng là thú hạch động vật biển cấp tám mà mình đang tìm kiếm, thì cũng chỉ có thứ này cực kỳ có giá trị nhất rồi.
Thì ra Thor thừa dịp Ôn Dao xử lý thi thể rắn biển đã dùng người máy đào thú hạch lên, có Karl ở đây, định vị hoàn toàn không có vấn đề.
"Lân giáp động vật biển này đã bị hư hao gần hết, không còn nhiều tác dụng lắm, thịt này bây giờ các người cũng ăn không hết, cũng chỉ có thú hạch còn có chút tác dụng. Đồ đạc đều gần xong hết rồi, Dao Dao chúng ta có thể trở về không?"

Thor cảm thấy nếu còn không trở về Ôn Minh nhất định sẽ chém chết hắn đấy, dù sao bây giờ trời cũng đã sáng rõ lắm rồi!
Ôn Dao một lần nữa dùng đao nước cắt lấy một khối lớn thịt động vật biển cất vào không gian, với tư cách đồ ăn vặt sau này của Đại Hoàng, sau đó mới nhẹ gật đầu.
Đợi "Cá chình điện" vua mang theo một đám con cháu tức giận đuổi đến, đã nhìn thấy thi thể động vật biển lẻ loi trơ trọi trôi nổi trên mặt biển.
"Cá chình điện" vua vội vàng xông lên trước, lại phát hiện thứ trọng yếu nhất đã không thấy nữa, nhưng lại thiếu đi một khối lớn thịt.
Lập tức, cả vùng biển này lại tụ tập lôi vân một lần nữa, tia chớp màu lam kia chấn động giữa trời biển, dọa đám động vật biển cấp thấp chung quanh chạy trối chết.
Tàu cần cẩu lên, ánh mắt các binh sĩ thỉnh thoảng bay tới người đàn ông đứng trên vòng bảo hộ boong tàu, cậu đã duy trì tư thế kia hơn ba giờ rồi, bọn hắn thậm chí cảm thấy mình có thể nhìn thấy luồng khí đen chung quanh người đàn ông này!
Không biết có phải ảo giác hay không, cứ cảm thấy hắc ám chung quanh cậu ta, thời tiết đều muốn âm u thêm chút ít!
Bọn hắn biết rõ cậu đang đợi ai, hạm trưởng cũng đang đợi, hạm trưởng đã ra mệnh lệnh, ngày hôm nay bọn hắn ngoại trừ sửa chữa quân hạm, chính là chờ đợi, chờ đợi cô bé kia trở về.
"Các người xem, đó là cái gì!"
Một binh sĩ chỉ lên bầu trời hoảng sợ nói, nghe được âm thanh Ôn Minh mãnh liệt xoay người lại, theo ngón tay của binh sĩ, liền nhìn thấy chân trời có một điểm nhỏ màu vàng đang hướng về bọn hắn.
Đó là... Đại Hoàng!
Điểm vàng càng ngày càng gần, rất nhanh bọn hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, đó chính là bọn Đại Hoàng và Ôn Dao biến mất cả đêm!
Đại Hoàng dùng một tư thế cực kỳ anh tuấn đáp xuống bong thuyền, Ôn Dao vừa nhảy xuống, đã bị kéo vào một cái ôm ấp hơi lạnh.
Cảm nhận được ôm thân thể người ôm mình run nhè nhẹ, Ôn Dao vươn tay vỗ nhẹ nhẹ vào bả vai Ôn Minh.
Mà Thor cũng đang ngồi trên lưng Đại Hoàng còn chưa kịp chào hỏi cùng Ôn Minh, đã bị Đại Hoàng nghiêng người một cái rớt xuống, bờ mông va mạnh xuống boong thuyền, phát ra một tiếng "Phịch".
Thor vừa xoa xoa chỗ đau vừa trừng Đại Hoàng: mẹ ơi, tên này quá hẹp hòi rồi, không phải chỉ ngồi trên lưng nó một chút thôi sao, chẳng lẽ còn muốn hắn lái xe bay trở về trước mặt bao nhiêu người à?
Đại Hoàng liếc Thor, ngẩng cao đầu nện bước đầy bá khí đi qua bên cạnh hắn.
Hừ, lưng Hoàng đại gia nó không phải ai cũng có thể ngồi được!

Ôm chặt em gái một hồi, xác định Ôn Dao thật sự trở về, mà không phải ảo giác của cậu, thân thể cứng ngắc của Ôn Minh mới từ từ ấm áp trở lại.
Cậu buông Ôn Dao ra, từ trên xuống dưới đánh giá một phen, phát hiện Ôn Dao đã thay quần áo rồi.
Trên đường Ôn Dao tìm được một đảo nhỏ thay đổi bộ quần áo trước đó ra, dù sao quần áo kia không chỉ nhăn nheo, còn dính không ít máu động vật biển, còn có mùi khó ngửi nữa.
Thời điểm ở nhà họ Hạ, quần áo của Ôn Dao được chuẩn bị lại một lần nữa, thậm chí Hạ lão phu nhân còn chuẩn bị quần áo đủ mùa khác kích cỡ, đủ để Ôn Dao mặc nhiều năm.
"Dao Dao, em bị thương?"
Ôn Minh khẩn trương, Ôn Dao dẫn dụ động vật biển đi, lâu như vậy mới trở về, chẳng lẽ bị thương?
Ôn Dao lắc đầu: "Anh, em muốn ngủ."
Một đêm này tinh thần lực của Ôn Dao luôn duy trì tập trung cao độ, cho dù động vật biển chết Ôn Dao cũng không dám buông lỏng, dù sao bên cạnh Ôn Dao còn có Thor.
Hiện tại cuối cùng đã trở về rồi, vừa thả lỏng xuống, Ôn Dao cảm thấy sự mệt mỏi xâm lấn đầu óc của mình, bây giờ Ôn Dao cần nhất chính là nghỉ ngơi thật tốt.
Chú ý khóe mắt phát xanh cùng tròng mắt hiện đầy tơ máu, sắc mặt càng thêm tái nhợt hơn trước, cho dù bản thân còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng Ôn Minh vẫn gật đầu, sờ lên đầu của Ôn Dao, một tay ôm lấy Ôn Dao lên.
Phí Hướng Địch cùng La Chính Thanh nghe được tin tức cùng từ khoang thuyền quân hạm chạy đến, nhưng chỉ thấy cô bé ghé đầu vào vai Ôn Minh dường như đã ngủ rồi, bọn hắn liếc nhau, yên lặng mở đường ra.
Ngược lại Ôn Dao ngẩng đầu nhìn Phí Hướng Địch, sau đó vung tay lên, một thi thể rắn biển dài hơn mười mét xuất hiện trên boong thuyền.
Cho dù thi thể đã hoàn toàn thay đổi, nhưng Phí Hướng Địch vừa liếc nhìn đã nhận ra đây là "Cướp biển" mất tích cả đêm!
"Cướp biển" cả đêm không thấy lại trở thành bộ dạng thế này, Phí Hướng Địch kích động, hắn không tự chủ bước về phía trước một bước: "Nó... tìm được nó ở đâu?"
"Tìm được trong bụng động vật biển."
Nói xong câu đó, Ôn Dao đưa tay che miệng ngáp to một cái.
Thấy Phí Hướng Địch còn muốn hỏi cái gì, Ôn Minh lui về phía sau một bước: "Hạm trưởng, phó bộ trưởng, việc này đợi lát nữa rồi nói sau, Dao Dao đã rất mệt mỏi rồi, con bé cần được nghỉ ngơi."
Nhìn thấy cô bé quả thật sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt mỏi mệt, Phí Hướng Địch mở đường, nhìn Ôn Minh ôm Ôn Dao tiến vào bên trong khoang thuyền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.