Chương trước
Chương sau
Ôn Minh khẩn trương lên, đồng thời trong lòng cũng hơi cảm động: em gái tín nhiệm mình lắm mới giao chuyện trọng yếu như vậy cho mình!
Cậu nhất định không thể để cho em gái thất vọng được!
Quả thật Ôn Minh xem chăm chú nội dung trên văn kiện từ đầu đến cuối một lần nữa, thật sự có một vài điều khoản nên thương thảo cùng Trịnh Viêm Bân.
Ôn Minh cũng không chặt đẹp yêu cầu tăng giá, mà từ những điều khoản có sẵn tăng thêm thay đổi nho nhỏ, tất cả lấy yếu tố tiên quyết bảo vệ em gái làm chủ.
Nhưng những điều khoản này cũng không có bao nhiêu lỗ thủng, có thể nhìn ra thành ý của Trịnh Viêm Bân.
Dù sao, ý nghĩ của hắn chính là lôi kéo hai anh em nhà họ Ôn.
Tuy quả thật trong căn cứ hắn có quyền lực không nhỏ, cũng là người lãnh đạo của tất cả căn cứ. Nhưng bây giờ năm căn cứ phân tán, liên lạc và giao thông đều không tiện, mà ngay cả trong căn cứ Hoa Bắc cũng không phải không có âm thanh phản đối.
Bởi vậy lúc ấy Ôn Trác làm ra những chuyện như vậy quả thật có không ít chỗ tốt với hắn, lúc ấy hắn còn trợ giúp một phen, bằng không cũng sẽ không thuận lợi như vậy.
Huống chi chính hắn cũng không có dị năng, nếu như sau này thực lực cá nhân càng ngày càng mạnh, như vậy tình cảnh của hắn cũng sẽ có chút vi diệu, hắn cũng muốn lôi kéo dị năng giả có thực lực cường đại đấy.
Mặc dù Hạ lão có chút lo lắng, nhưng còn không nhúng tay, bây giờ ông cũng đã là ông lão họm hẹm, bọn nhỏ vẫn phải đi con đường của chính mình, ông có thể làm là tận lực để bọn nhỏ đừng đi sai đường, sau đó đến lúc xảy ra chuyện lợi dụng tất cả tài nguyên của mình bảo trụ bọn chúng mà thôi.
Chuyện này đã định, một ít tài liệu cụ thể cùng phương pháp chứng thực còn cần tốn ít thời gian, mà Trịnh Viêm Bân cũng nói ra mục đích khác của chính mình.
Người nhà họ Hạ đã sớm biết tin tức này, ngày đó Ôn Trác cũng đã nói cùng Ôn Minh, mà Ôn Minh cũng đã có quyết định.
"... Cho nên chuyện này chính là như vậy, có lẽ qua nửa tháng nữa, chính là qua năm mới không bao lâu, phải xuất phát đến đảo riêng trước. Trước mắt xác định có hai mươi bảy nước tham gia, hơn nửa có lãnh đạo của ba nước láng giếng hy vọng bọn hắn có thể đi cùng quốc gia chúng ta xuất phát một lúc. Cho nên, Ôn Minh cậu có đồng ý đại biểu quốc gia chúng ta xuất hành hay không?"
Trịnh Viêm Bân nó rõ nguyên nhân lần này, cũng biểu thị tôn trọng ý nguyện của Ôn Minh.
Mặc dù nói trực tiếp hạ lệnh Ôn Minh không đi cũng phải đi, nhưng Trịnh Viêm Bân không muốn làm như vậy, bây giờ lựa chọn người đi cũng chưa có quyết định cuối cùng, hắn đến lần nữa cũng vì bàn bạc với người nhà họ Hạ.
Thật ra hắn hy vọng Ôn Minh có thể đồng ý, dù sao có đôi khi danh tiếng thịnh quá cũng phiền toái, huống hồ tuổi của Ôn Minh còn nhỏ, Trịnh Viêm Bân càng hy vọng cậu có thể ngủ đông, ở ẩn một phen, giai đoạn trước không coi vào đâu, người cười đến cuối cùng mới thật sự là người thắng.
Huống hồ lần này đi ra ngoài cũng không phải không có chút lợi ích, lần này người phái đi nhất định đều là người có thực lực cường đại của từng quốc gia, hơn nữa là nhân vật có thực quyền ủng hộ, nếu Ôn Minh có thể kết giao với một phần "bạn bè", đối với cậu ấy sau này sẽ có trợ giúp càng lớn.
Đương nhiên, nếu Ôn Minh thật sự không muốn đi, vậy hắn cũng phải nghĩ cách phái những người khác đi, dù sao bây giờ người muốn cho Ôn Minh đi ra ngoài cũng không ít.

"Chủ tịch Trịnh, chuyện này tôi cũng nghe nói, tôi đương nhiên đồng ý. Từ ngày nhập ngũ, tôi cũng đã quyết định vì quốc gia kính dâng sức lực của mình!"
Nghe anh mình hiên ngang lẫm liệt nói ra... trong lòng Ôn Dao có chút phỉ nhổ.
Không nghĩ đến anh trai mới nhập ngũ chưa đến một năm, cũng đã nói ra loại lời nói này rồi, tuy Ôn Dao cũng không dám nói đây hoàn toàn nói dối, nhưng đến cùng có vài phần chân thật cũng chỉ có mình Ôn Minh rõ ràng.
Trịnh Viêm Bân không để ý rốt cuộc trong lòng Ôn Minh nghĩ thế nào, hắn chỉ cần Ôn Minh tỏ rõ thái độ là được rồi.
Hắn vui mừng gật đầu, cảm thán nói với Hạ lão: "Hạ lão có một đôi cháu trai cháu gái tốt quá!"
Ôn Dao ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Viêm Bân, khó có được mở miệng, thế nhưng lời này khiến tất cả mọi người đều cả kinh.
"Tôi cũng muốn đi."
"Anh đi có việc, em ở nhà đợi anh trở về là được rồi."
Ôn Minh đau đầu rồi, đêm qua không phải cậu đã nói rõ ràng với em gái rồi sao? Làm sao hôm nay lại đổi ý rồi?
Không đúng, tối hôm qua lúc nói hình như em gái không nói rõ ràng không đi, mà dùng chuyện kiện thể thuật chuyển hướng chủ đề!
Hạ lão cũng không đồng ý: "Dao Dao, anh cháu có nhiệm vụ trong người, cháu ngoan ngoãn đợi ở nhà là được rồi."
Nhiệm vụ lần này muốn ra biển, tính nguy hiểm cùng không xác định có lớn hay không, Ôn Minh đã mạo hiểm rồi, ông cũng không hy vọng Ôn Dao cùng đi.
Dù có lợi hại thế nào cuối cùng cũng chỉ là một đứa con nít, có nhiều thứ không thể đặt ở trên người một đứa bé, bằng không nhiều người như vậy để làm gì?
"Cháu chỉ là thông báo một tiếng."
Nói xong Ôn Dao lại cúi đầu tiếp tục trêu chọc Mạn Mạn.
Nghe lời bá khí như thế... Ôn Minh biết rõ em gái không phải đang nói đùa.
Có Đại Hoàng, Ôn Dao muốn đi đâu mà không thể?
Hạ lão khó chấp nhận Ôn Dao nói cái gì, trước đó mặc dù đã tiếp xúc qua, nhưng thời gian ngắn ngủi, ông còn chưa sờ thấu tính tình đứa nhỏ này, chỉ biết rất có chủ kiến.
Ông chỉ có thể nhìn sang Ôn Trác: "Cậu làm cha như thế nào không biết khuyên ngăn thế hả? Thấy thú vị lắm sao?"

"Nhưng con cảm thấy Dao Dao đi không có vấn đề gì à?" Ôn Trác mở ra tay, biểu thị chính mình ủng hộ con gái.
"Ẩu tả! Con bé còn nhỏ không biết có bao nhiêu nguy hiểm trong đó, một người lớn như cậu cũng không biết?"
Hạ lão hơi nổi giận, đến cùng có phải con ruột của anh ta không vậy? Cứ như vậy nhìn con gái mình mạo hiểm?
Quả nhiên năm đó ông không nhìn lầm, người đàn ông này quả thật rất lạnh tình, cũng chỉ đối với Uyển Uyển khác hẳn, Hạ lão cũng không biết đến cùng có nên cảm thấy may mắn coi như anh ta cũng có người quan tâm?
"Ôn Minh có thể đi Dao Dao tự nhiên cũng có thể đi, con bé là con gái của con, đương nhiên con biết rõ con bé có thực lực này hay không."
"Có thực lực cũng chỉ là trẻ con."
"Con bé không phải đứa trẻ bình thường."
Mắt thấy cha và con rễ muốn nhao nhao lên, Trịnh Viêm Bân vội vàng bảo ngừng.
Nhìn vào mặt mũi của Trịnh Viêm Bân, Hạ lão mới miễn cưỡng thu liễm tính tình, nhưng vẫn hung hăng trừng mắt Ôn Trác.
Ngược lại vẻ tươi cười của Ôn Trác không thay đổi, còn hướng về phía Ôn Dao trừng mắt nhìn.
Trịnh Viêm Bân nhìn chung quanh một chút, hắn cũng không nghĩ đến đứa nhỏ Ôn Dao này cũng đưa ra quyết định muốn đi.
Hắn cười hiền lành với Ôn Dao, dịu dàng hỏi thăm: "Dao Dao, vì sao con muốn đi cùng? Không nỡ xa anh trai sao?"
Ôn Dao quyết đoán lắc đầu, vào lúc Ôn Minh còn chưa kịp thương tâm đã nói ra: "Nhàm chán, hơn nữa, anh ấy quá yếu."
Ôn Minh cảm thấy mình không hiểu thấu bị đâm cho một kích, tuy cậu biết rõ giữa mình và em gái thật có chênh lệch, nhưng cũng không thể nói ra sáng loáng như thế chứ!
Thật ra Ôn Dao ở căn cứ Hoa Đông đã muốn đi thăm dò bờ biển một phen rồi, chỉ vì đủ loại nguyên nhân mà không thể thực hiện được thôi.
Có đôi khi Ôn Dao thật sự hận không thể tranh thủ thời gian, chỉ vì thân thể tuổi nhỏ, mà làm cái gì cũng bị hạn chế.
Tuy Ôn Dao cũng có thể hoàn toàn dứt bỏ bọn họ mà đi, nhưng ở chỗ nàu sinh sống lâu như vậy, Ôn Dao hoặc nhiều hoặc ý vẫn còn cố kỵ cách nghĩ của những người quan tâm mình.
Trịnh Viêm Bân cũng cảm thấy mình cứng người một thoáng, tuy trên tư liệu có nói sức chiến đấu của đứa nhỏ này rất kinh người, không thể đối đãi như đứa trẻ bình thường, nhưng quả thật cô bé cũng chỉ mới mười một tuổi thôi đấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.