Mặc dù Hạ lão nói không cần để ý, tùy ý là được rồi, nhưng bây giờ Thôi Cầm làm chủ nhà vẫn không dám khinh thường. Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, cô đã lôi kéo Trịnh Phàm Nhu và Hạ Y Huyên bắt đầu chuẩn bị. Về phần em chồng... Được rồi, dù sao những gì cần làm đã cùng làm xong ngày hôm qua rồi, những thứ khác cũng không cần gọi em ấy. Nhà họ Hạ trừ bọn họ ra trong nhà cũng không có người giúp việc, bởi vậy mọi chuyện cần thiết đều phải tự thân vận động rồi. Ôn Dao mở to mắt từ trên giường, Ôn Dao đứng dậy hoạt động thân dưới, giảm bớt một chút cảm giác cứng ngắc sau một đem duy trì một tư thế. Hai ngày này Ôn Dao chỉ cần có thời gian rảnh đều minh tưởng, chuyện xảy ra hai ngày trước khiến Ôn Dao ý thức được thực lực của mình cũng không cường đại như mình tưởng tượng. Thế giới này đủ các loại dị năng kỳ lạ mà Ôn Dao không hiểu rõ hoàn toàn, nói không chừng lúc nào đó sẽ gặp phải lực lượng áp chế mình, cho dù vì mình hay vì những thứ khác, bây giờ Ôn Dao càng phải cố gắng hơn trước kia. Lại luyện tập kiện thể thuật mấy lần, đầu đầy mồ hôi Ôn Dao thống khoái khỏe cả người, sau đó đi đến phía trước mở cửa sổ nhìn xuống bên dưới. Dưới lầu trong sân, Hạ Y Huyên đang quét lá rụng. Đợi đến khi nhìn thấy Ôn Dao đột nhiên xuất hiện trước mặt, trên mặt Hạ Y Huyên kinh ngạc: "Dao Dao, em dậy rồi sao? Bây giờ vẫn còn sớm lắm, còn có thể ngủ một giấc." Nói dứt lời chính mình còn ngáp một cái, tối hôm qua bận đến rạng sáng, hôm nay vừa sáng sớm đã phải thức dậy, cô cũng rất khổ a! Ôn Dao nhìn lướt qua cây chổi trong tay Hạ Y Huyên, bắt đầu dùng tinh thần lực kêu gọi Đại Hoàng. Không bao lâu, Đại Hoàng từ nhà gỗ của chính mình đi ra, ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng, sau đó thoáng khó chịu trừng mắt liếc nhìn Hạ Y Huyên. Dưới ánh mắt khó hiểu của Hạ Y Huyên, chung quanh bắt đầu có gió thổi lên, mấy trận tiểu gió lốc đều cuốn lấy lá rụng cùng tro bụi chung quanh lên, cuối cùng chất đống cùng một chỗ. Nhìn sân nhỏ lập tức được thu dọn sạch sẽ, Hạ Y Huyên cảm động muốn khóc: Em họ nhỏ mặt lạnh tâm nóng mà, quả nhiên là đứa trẻ ngoan! Dưới mệnh lệnh của Ôn Dao, mặc dù Đại Hoàng không vui, nhưng vẫn dọn dẹp sạch sẽ mảnh đất trống bên ngoài nhà họ Hạ, trên mặt đất ngay cả một hạt bụi cũng không nhìn thấy. Cuối cùng, Ôn Dao cho một khối tinh thạch độ tinh khiết sâu sắc ban thưởng, cuối cùng mới làm cho tâm tình Đại Hoàng tốt hơn nhiều. "Có dị năng này dễ dàng quá, quả thật đây là tay thiện nghệ làm việc nhà nha!" Hạ Y Huyên ngẫm lại dị năng của chính mình, hình như tiện nhất là chạy trốn... Trước kia Ôn Dao ở đại lục Ella cũng thường làm như vậy, vẫn là Ôn Dao học theo sư phụ mình đấy. Nhưng cũng có lão pháp sư bảo thủ ngoan cố cho rằng cách làm như vậy khinh nhờn ma pháp thần thánh, là đại nghịch bất đạo. Nhưng Ôn Dao lại cảm thấy như vậy rất thuận tiện rèn luyện lực khống chế ma pháp của mình, nhất cử lưỡng tiện. Đợi đến lúc Hạ Uyển đi ra, Thôi Cầm còn nhờ chị thúc đẩy sinh trưởng không ít thực vật cùng hoa hoa cỏ cỏ xếp đặt ở các nơi, dùng để nghênh đón khách quý. Nhìn nhà họ Hạ rực rỡ hẳn lên, Ôn Dao nhếch miệng: xem ra mặc kệ ở nơi nào, có nhiếu thứ mãi mãi sẽ không thay đổi... Lúc đồng hồ điểm đúng mười giờ, ngoài cửa vang đên động cơ xe ô tô. Đi ra ngoài xem, cũng chỉ có hai chiếc xe quân đội quen thuộc —— xe của hai anh em Hạ Thiên Minh. Chẳng lẽ lại khách hôm nay không đến? Hạ Thiên Minh mang theo con của mình Hạ Diệc Hàng xuống chiếc xe đầu tiên, sau đó có một người đàn ông mặc quân trang cường tráng từ ghế phụ nhảy xuống.
Hắn ngắm nhìn bốn phía, dường như đang kiểm tra cái gì, mà Ôn Dao cũng cản giác được có một cỗ tinh thần lực khá cường đại khẽ quét qua. Sau khi xác định chung quanh an toàn, hắn đi đến cửa xe kéo cánh cửa phía sao, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác nỉ màu xám đậm bước xuống xe. Mà bên kia cửa xe cũng bị mở ra, lại một người đàn ông mặc quân trang xuống, hắn đi đến bên cạnh sau lưng người đàn ông trung niên, cảnh giác chú ý hoàn cảnh chung quanh. Ôn Dao cũng không như những người khác nhìn về người đàn ông trung niên kia, trái lại Ôn Dao càng hứng thú hơn hai người lính kia. Thoáng cẩn thận đánh giá hai người lính này, rõ ràng có chút khác với những binh lính bình thường Ôn Dao từng nhìn thấy, cho người ta cảm giác càng thêm lợi hại. Hơn nữa, nếu như Ôn Dao không cảm giác sai... hai người này có lẽ một người là dị năng giả tinh thần lực cấp bốn, một người là dị năng giả nguyên tố cấp năm. Bình thường dị năng đạt đến cấp năm không tính quá hiếm, nhưng tinh thần lực có thể đạt đến trình độ này cũng không dễ dàng, đặc biệt dưới tình huống không có phương pháp tu luyện minh tưởng. Xem ra, căn cứ càng cường đại hơn so với sự tưởng tượng của tất cả mọi người... Ôn Dao cũng không tận lực che dấu ánh mắt của mình, tên dị năng giả tinh thần lực kia lập tức cảm thấy, hắn quay mạnh đầu lại, ánh mắt lăng lệ ác liệt như tia chớp bắn thẳng về phía Ôn Dao. Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Dao cũng không bị ánh mắt tàn nhẫn của binh sĩ hù dọa đến. Lặng yên nhìn nhau vài giây, Ôn Dao như không có việc gì dời ánh mắt đi, nhìn về phía người Hạ lão đang nói chuyện cùng người đàn ông trung niên. Hồ Bằng có chút híp híp mắt, trên mặt vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại bị hù dọa sóng to gió lớn. Phải biết, vừa rồi mới cảm giác được có một tinh thần lực cường đại đang rình coi, lúc hắn nhìn qua còn mang theo tia tinh thần lực tấn công. Tuy lực tấn công có độ rất nhỏ, chủ yếu thăm dò làm chủ, nhưng lại xuất hiện một màn khiến hắn giật mình. Vào lúc phát hiện chỉ là một cô bé, hắn lại càng hoảng sợ, còn nghĩ làm sao thu hồi tinh thần lực, cuối cùng lại phát hiện tia tinh thần lực công kích kia đá chìm đáy biển, không có bất kỳ đáp lại. Mà chính mình vừa nhìn thấy đứa bé kia da đầu liền run lên, tốn khí lực rất lớn mới không kinh sợ dời ánh mắt đi trước. Chẳng lẽ cô bé này làm được như vậy? Ôn Dao cũng không quản hành vi của mình khiến đối phương rung động thế nào, lúc này Ôn Dao rất chân thành quan sát vị khách quý kia. Hơn bốn mươi năm mươi tuổi, tóc bạc ở hai bên tóc mai, nhưng nhìn ra bảo dưỡng rất khá. Tướng mạo nho nhã, trên mặt mang nụ cười thân thiết, hai mắt có thần, tinh thần rất không tồi. Tuy tinh thần lực mạnh hơn người bình thường một chút, nhưng cũng không thức tỉnh bất luận dị năng gì. Đây là người lãnh đạo tối cao nhất của quốc gia này à? Nhìn có vẻ không có gì đặc biệt nha... Trịnh Viêm Bân trò chuyện xong với Hạ lão, tùy ý nghiêng đầu, liền nhìn thấy một cô bé xinh đẹp đang dùng đôi mắt to sáng long lanh bình tĩnh nhìn mình chăm chú. Trịnh Viêm Bân không phải chưa từng đối mặt với trẻ con, đa phần lần đầu tiên gặp gỡ đứa trẻ đều lộ vẻ tò mò, thẹn thùng đấy, thậm chí có vài đứa có chút sợ, trong ngây thơ lộ ra sự hồn nhiên. Nhưng đứa bé này khác hẳn, trong ánh mắt của cô bé không có sự tò mò, sợ hãi, lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí nhìn kỹ thêm một chút, làm cho hắn có cảm giác không phải đối mặt với đứa trẻ mới mười mấy tuổi, mà đang đối mặt cùng một người bạn có tuổi tác không kém gì hắn, hơn nữa chính mình còn ở dưới cơ. Đôi mắt kia, dường như có thể xuyên thấu qua nhìn thấu nội tâm của người đó... Trịnh Viêm Bân lắc đầu, cười một tiếng, chính mình thật sự nghĩ hơi quá rồi, chỉ là một đứa bé mà thôi, lại nghĩ đến người già gì chứ. Có điều, quả thật là một đứa trẻ đặc thù, cũng khó trách sẽ có năng lực và gặp gỡ đặc thù... Trịnh Viêm Bân khác thường dẫn đến sự chú ý của tất cả mọi người, Hạ lão thấy Trịnh Viêm Bân như có điều suy nghĩ nhìn qua Ôn Dao, thích thú ngoắc Ôn Dao đến gần, vẻ mặt tự hào giới thiệu nói: "Đây là Dao Dao, ngài xem, có phải lớn lên rất giống tôi hay không? Vừa nhìn đã biết đứa trẻ nhà họ Hạ chúng tôi rồi!"
Nhìn qua vẻ mặt Hạ lão đầy nếp nhăn, còn cô bé người ta làn da bóng loáng non mịn, Trịnh Viêm Bân thật sự nói không được lời trái lương tâm. Hắn cười cười ha ha, vỗ nhẹ nhẹ lên vai trái của Ôn Dao, nhẹ gật đầu: "Quả thật như người nhà họ Hạ, Hạ lão có phúc khí tốt quá!" Ôn Dao cố nén xúc động né tránh, để Trịnh Viêm Bân nhẹ tay chạm vào mình. Tuy còn cách lớp quần áo, nhưng quả thật Ôn Dao không thích tiếp xúc với người xa lạ. Ôn Dao không lộ ra bất cứ biến hóa nào, nhưng Trịnh Viêm Bân vẫn cảm thấy cái gì đó. Đáy lòng của hắn cười cười, quả nhiên giống như trên tư liệu, là một đứa trẻ cô độc sợ người lạ. Có điều hắn còn tưởng cô bé sẽ trực tiếp né tránh, như vậy xem ra, nhà họ Hạ trong lòng cô bé vẫn có sức nặng đấy... Đối với Ôn Dao chỉ nhẹ gật đầu nhưng không lên tiếng, Trịnh Viêm Bân cũng không thèm để ý. Trước đó hắn đã thu gom không ít tư liệu về hai anh em, tuy nội dung rất ít, nhưng cũng đủ để hắn suy đoán tính cách của từng người. Nói tóm lại, hắn còn rất hài lòng. Đồng dạng, hắn cũng tín nhiệm nhà họ Hạ đấy, nếu lần này gặp mặt mà hợp ý, hắn nghĩ, có vài chuyện có thể triển khai mở rộng rồi... Hạ lão dẫn Trịnh Viêm Bân vào phòng, lại giới thiệu từng người trong nhà với hắn. Đối với Ôn Trác, Trịnh Viêm Bân chú ý thêm vài phần. Chuyện năm đó ồn ào không nhỏ, hắn coi như cũng biết chút nội tình, người đàn ông này rất đáng sợ, nếu như không vì mang con gái nhà họ Hạ đi, năm đó có khả năng nhà họ Thịnh đã không còn tồn tại rồi. Dù sao, chuyện năm đó nhà họ Thịnh cũng không quá phúc hậu. Lần này trở về căn cứ Hoa Bắc, vụиɠ ŧяộʍ cũng đã làm nhiều chuyện, cái gọi "phản loạn" trước đó, chính là có bút tích của anh ta trong đó. Nhưng sự kiên kia đối với hắn và căn cứ, thậm chí là quốc gia có lợi ích càng lớn, cho nên hắn cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt xem như không biết mà thôi. Ngoại trừ sự kiện kia, trong khoảng thời gian này ở căn cứ Hoa Bắc anh ta đều rất an phận, thậm chí không để ý đến nhà họ Thịnh bên kia, giống như đã hoàn toàn quên mất bọn hắn. Thật sự có vợ mọi sự đủ đầy? Vậy anh ta làm sự kiện kia có mục đích gì? Ánh mắt Trịnh Viêm Bân liếc xéo qua Hạ Uyển, nghĩ thầm nên cẩn thận thêm vài phần về chuyện của hai anh em nhà họ Ôn, dù sao, hắn cũng không muốn có liên hệ với tên điên kia. Đến lúc giới thiệu đến Ôn Minh, nụ cười của Trịnh Viêm Bân càng tăng thêm: "Tên đứa nhỏ này tôi nghe như sấm bên tai đấy, mỗi lần trong báo cáo của Tề Cảnh Huy đều nhắc đến, đã sớm muốn gặp rồi. Hôm nay vừa thấy quả nhiên không giống bình thường, thật có thể nói anh hùng xuất thiếu niên ah!" "Chủ tịch Trịnh quá khen, đứa trẻ này còn nhỏ, còn cần nhiều rèn luyện hơn mới được." Trên gương mặt đầy nếp nhăn của Hạ lão cười sắp thành một đóa hoa, trong miệng luôn nói Ôn Minh còn chưa đủ, khiến Ôn Dao muốn trợn trắng mắt lên luôn. Thẳng thắn chút không được sao? Anh của mình rất ưu tú đó! Lần này Trịnh Viêm Bân cũng đơn giản hùa theo, dường như cũng không muốn để cho nhiều người biết rõ, nhưng nhìn bộ dáng hắn thoải mái, thời gian cũng không phải rất eo hẹp. Buổi sáng mọi người chỉ nhắc đến việc nhà, rất nhanh đã đến thời gian ăn trưa. Bởi vì trên bàn cơm có không ít đạc sản Ôn Dao bọn họ đem từ nơi khác đến, tự nhiên được khen ngợi một phen. Cơm trưa qua đi, mấy người Thôi Cầm đều đi ra, chỉ để lại một nhóm đàn ông nghị sự trong phòng tiếp khách, duy nhất ngoại lệ chính là Ôn Dao rồi. Tuy Thôi Cầm cùng Trịnh Phàm Nhu có chút nghi hoặc, nhưng cha chồng không nói gì, các cô cũng không nhúng tay vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]