Lời Ôn Minh nói khiến Lâm Thế Bưu sững sờ tại chỗ, đương nhiên hắn biết rõ đưa đứa trẻ đến trường quân đội sẽ tốt hơn cho con mình. Thế nhưng, có đôi khi biết là một chuyện, có thể làm được hay không lại là một chuyện khác. Mà Lâm Hạo Nhiên ngừng giãy dụa, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Ôn Minh. Anh Minh không mang theo nó thì thôi đi, còn nói với ba nó đưa nó đến trường quân đội! "Bác Lâm, bác hãy suy nghĩ thật kỹ, nhưng trước đó, bác vẫn nên khuyên bảo em ấy, lời vừa rồi có lẽ ngài cũng nghe hiểu được. Đừng tưởng rằng trẻ con cái gì cũng không hiểu, có đôi khi nên nói rõ ràng thì cần phải nói rõ ràng." Sau khi Ôn Minh nói xong hướng Lâm Thế Bưu gật gật đầu, quay người đi ra. Lâm Thế Bưu cau mày nghĩ nghĩ, mang con trai nhà mình vào thư phòng. Gần đây đoàn dị năng mở rộng, hắn phân thân vô số, quả thật đã lâu không có trò chuyện với con trai rồi, cũng khó trách có bức xúc. Nhưng lời Ôn Minh nói cũng đánh vào lòng của hắn, về tương lai sau này của Hạo Nhiên... Ngày hôm sau, Ôn Minh bọn hắn chuẩn bị lên đường rồi, hai người điều khiển đã đi đến trực thăng trước, còn những người khác chờ trong biệt thự Lâm Thế Bưu. Tần Thiếu Minh cũng dẫn theo mấy người đưa tiễn bọn họ, đối với việc đối phương biết rõ vị trí của bọn họ, Ôn Minh tuyệt không ngoài ý muốn. Sau khi trò chuyện một hồi, bọn người Ôn Minh lên trực thăng, xuất phát đến chỗ mục đích cuối cùng. Một đường đến Bắc thượng, nhiệt độ càng ngày càng thấp, gió bấc gào thét, Trường Phong tuổi nhỏ chỉ có thể bay ở phía sau Đại Hoàng, tránh né gió lạnh. Lúc bay qua thành phố, rõ ràng nhìn thấy Zombie ít hơn rất nhiều, hơn nữa hành động chậm chạp, cái này đương nhiên không thể nào Zombie vô duyên vô cớ biến mất, chắc hẳn do khí trời rét lạnh khiến chúng nó đều trốn đi. Chịu sự ảnh hưởng của thời tiết, hành trình vốn dĩ chỉ cần một buổi lại mất cả một ngày, khoảng bốn giờ chiều, cuối cùng bọn hắn đã đến căn cứ Hoa Bắc. Tối hôm qua Ôn Minh đã dùng thiết bị vệ tinh thông tin Ôn Dao mang tùy thân liên hệ với Ôn Trác, cho nên khi trực thăng bọn họ đến, đã thấy một nhóm người Ôn Trác đợi ở một bên. Bộ dáng Ôn Trác cũng không có bao nhiêu biến hóa, xem ra trải qua rất khá ở căn cứ Hoa Bắc, cũng không bị cha vợ thu thập. Bên cạnh anh còn có hai người đàn ông mặc quân trang, một người đúng là Hạ Thiên Dật đã đến căn cứ Hoa Nam trước đó, một người đàn ông trẻ tuổi khoảng 25-26 tuổi mặt mày có vài phần tương tự Hạ Thiên Dật, nhưng cả người không có kiên cường như vậy, càng có vẻ ôn hòa hơn, trên khóe miệng hơi giương lên, có một loại khí chất bất cần đời. Hạ Y Huyên vừa nhìn thấy mặt, trên mặt đã lộ ra nụ cười sáng lạn, ra sức vẫy vẫy tay, la lớn: "Anh hai!" Vừa dứt lời, thân hình Hạ Y Huyên biến mất ngay tại chỗ, đột nhiên xuất hiện bên trái người đàn ông trẻ tuổi, đùi phải nâng lên cao, đá mạnh vào hông người đàn ông trẻ, đòn tấn công thậm chí còn mang theo tiếng gió lăng lệ ác liệt. Mặc dù tập kích bất ngờ, nhưng dường như người đàn ông đã sớm dự liệu một màn này. Mặt cậu không đổi sắc, một cái lắc mình đã dễ dàng tránh né đòn tấn công, đồng thời tay phải chém ra, đánh tới Hạ Y Huyên: "Con nhóc quỷ, đã sớm đề phòng em rồi!"
Hạ Y Huyên cũng linh hoạt trở mình né tránh, lần nữa lấn thân về phía trước: "Cũng không tin lần này đánh không thắng anh!" Không đến một phút đồng hồ, hai người anh tới em đi so hơn mười chiêu, cuối cùng bình ổn thế cục. Người đàn ông chuyển động cổ tay phải cười nói: "Ơ, ngắn ngủn mấy tháng không gặp, tiến bộ rất lớn nha." Trong lòng lại thầm hận nói: con nhóc chết tiệt kia, ra tay ác như vậy! "Hừ, dùng tới dị năng đều không đánh thắng anh, tiến bộ đâu ra!" Hạ Y Huyên tức giận bất bình, anh hai chỉ lớn hơn cô hai tuổi, từ nhỏ đùa giỡn cho đến lớn, đáng tiếc một lần cô cũng không thắng nổi, cũng không biết nhường cô một chút! "Để em đánh thắng, mặt mũi anh còn đặt chỗ nào?" "Được rồi, Diệc Thần, đừng bắt nạt em gái của con, coi chừng anh cả con trở về thu thập con." Hạ Thiên Dật trừng Hạ Diệc Thần, đều ném vào trong bộ đội rèn luyện đã lâu như vậy còn không bớt lo, cũng không biết nhường em gái một chút. Hạ Diệc Thần nhún nhún vai: "Đã biết, cha." "Chú hai, anh con đâu?" Hạ Y Huyên nhìn chung quanh, phát hiện anh ruột mình không có ở đây. "Diệc Hàng có việc phải đến quân đội, buổi tối con có thể gặp được, mấy tháng nay con trôi qua thế nào?" Bên này Hạ Y Huyên không ngừng cười cười nói nói, bên bọn Ôn Minh lại có chút yên tĩnh. Ôn Trác đánh giá hai anh em từ trên xuống dưới, phát hiện tinh thần khí chất hai người rất tốt, dường như trôi qua không tệ. Ôn Minh đen đi không ít, kiểu tóc biến thành đầu đinh, ánh mắt nhìn người lợi hại hơn, càng thêm trầm ổn hơn trước. Ừ, cũng càng ngày càng giống đàn ông nhà họ Hạ. Gương mặt tái nhớt gần đây của Ôn Dao hồng nhuận không ít, vóc dáng cũng cao hơn, chỉ là tóc dài hơn không ít, xem ra trở về thế nào cũng bị vợ bắt lấy cắt tóc thôi. Ngữ Điệp cũng cao lên, ánh mắt nhìn anh cũng không còn trốn tránh như trước, sáng sủa không ít, còn có thể cười với anh. "Trở về rồi hả? Trên đường không có gặp chuyện gì chứ?" "Dạ, không có."
Hai cha con bình tĩnh nhìn nhau ba giây, sau đó từng người dời ánh mắt đi. Ừ, cuộc đối thoại giữa hai cha con kết thúc. Ôn Trác cúi đầu nhìn về phía Ôn Dao, cười hỏi: "Dao Dao chúng ta thì sao? Mấy tháng này chơi thế nào?" Chơi? Ôn Dao gật gật đầu: "Coi như cũng được." Ôn trác cười đến càng thêm ấm áp: "Xem ra Dao Dao gặp không ít chuyện thú vị nha, Ừm, không tệ, còn có, chuyện thú vị ở căn cứ Hoa Bắc cũng không ít nha." Đối mặt lời nói đầy ẩn ý của Ôn Trác, Ôn Dao liếc mắt, coi như không nghe hiểu. Bên kia Hạ Thiên Dật cũng đã đi tới, anh đánh giá Ôn Minh, thoả mãn gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ Ôn Minh càng có tinh thần hơn trước rồi, nghe nói cháu ở căn cứ Hoa Nam làm rất tốt, không hổ là đàn ông nhà họ Hạ chúng ta!" Ôn Trác ở một bên cười cười, đối với lời cậu hai nói cũng không có phản bác. Hạ Y Huyên lôi kéo Hạ Diệc Thần tới, hô với Ôn Dao hai cô: "Đến đến đến, giới thiệu cho các em, đây là anh hai của chúng ta, sau này có chuyện gì khó khăn cứ đến tìm anh ấy! Anh hai, đây là..." "Biết rõ biết rõ, ba vị này là chính là em họ đáng yêu của chúng ta nha, nhưng, vì sao có việc cứ tìm anh chứ? Không phải còn có anh cả sao?" "Chiếu cố em trai em gái, con không vui?" Thấy cha già nhà mình lại nổi lên mặt hổ, Hạ Diệc Thần cũng chỉ đành khuất phục: "Cam tâm tình nguyện, cam tâm tình nguyện đến cực điểm." Ai, làm lão nhị thật khó quá mà! Mấy người Ôn Minh ngồi trên xe Ôn Trác, mà bọn Kỳ Bình được sắp xếp lên một chiếc xe khác, chỗ ở của bọn họ cũng được xếp ở một chỗ khác, dù sao bây giờ nhà họ Hạ cũng không phải người nào cũng có thể tiến vào. Trải qua thủ tục kiểm tra phức tạp rườm rà, cuối cùng bọn Ôn Minh cũng tiến nhập vào núi Cảnh Phủ. Tốc độ ô tô chậm lại, núi Cảnh Phủ có yêu cầu nghiêm khác với tốc độ chạy xe, không thể vượt quá 20km/h. Mà ngay cả Đại Hoàng cùng Trường Phong cũng không được bay loạn trên không, cho chiếc xe tải chở chúng nó tiến vào trong. Nhưng tốc độ chậm rì này cũng thuận tiện cho Ôn Dao dò xét toàn bộ núi Cảnh Phủ. Núi Cảnh Phủ đã từng liệt vào nơi hành cung đế vương thời phong kiến cùng nơi nghỉ dưỡng hưởng thụ, bởi vậy trên đường đều là đình đài nhà sàn, không ngừng có cảnh đẹp, tuy bởi vì thời tiết, không ít thực vật đã héo tàn, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến cảnh trí của nơi đây, ngược lại càng tăng thêm phần cảm giác khác. Khu kiến trúc tinh mỹ như thế làm cho Ôn Dao người đến từ dị giới không ngừng hiếu kỳ, trước kia Ôn Dao chỉ nhìn thấy trên mạng cùng video, còn chưa thấy qua tình hình thực tế đâu. Sau khi vượt qua hơn phân nửa núi Cảnh Phủ, cuối cùng bọn họ đã đến nhà họ Hạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]