Ngày hôm nay cũng không thu hoạch được gì, dựa vào lộ tuyến Phương Dật Văn cung cấp, thuyền của bọn hắn lái ra rất xa cũng không phát hiện vấn đề gì. Trên mặt biển mênh mông, yên tĩnh không một chút gió, không có chút manh mối nào. Thương thế của Phương Dật Văn đã khôi phục rất tốt, tuy vẫn cần người nâng, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều, có thể lên trực thăng rồi. Sáng sớm hôm sau, một đoàn người Ôn Minh đi vào sân bay, chuẩn bị rời khỏi căn cứ Hoa Đông. Đội ngũ Tần Thiếu Minh cũng đi theo bọn Ôn Minh, bởi vì căn cứ Hoa Bắc quá xa, bọn Ôn Minh cần dừng chân ở căn cứ Hoa Trung nghỉ ngơi hồi phục một đêm. Thời gian chờ đợi dường như đặc biệt dài đằng đẵng, Ôn Minh nhìn về hướng biển cả, không biết đang suy nghĩ điều gì. Những người khác cũng trầm mặc không nói, bầu không khí nặng nề cũng ảnh hưởng đến người đối diện, khiến Tần Thiếu Minh bọn hắn đều nhỏ tiếng không ít. Mà Vệ Tinh cũng dẫn theo mấy người đứng ở cách đó không xa, hắn thay tư lệnh đến tiễn người đấy, có điều hiển nhiên lúc này không thích hợp nói chuyện với nhau "Két —— " Một chiếc xe phóng vô cùng nhanh đến Ôn Minh, sau đó thắng gấp, lốp xe ma sát trên con đường, kéo dài trên mặt đất hai ngấn dài, tiếng ma sát chói tai. Cửa sổ xe kéo xuống, một binh sĩ có tướng mạo bình thường nhưng sắc mặt đầy lo lắng hô lớn về phía Ôn Minh: "Thiếu tá Ôn! Đã tìm được Từ Dương!" Đã tìm được?! Ôn Minh bước nhanh vượt qua, trên mặt tràn đầy không thể tin: "Tìm được ở đâu? Làm sao tìm được? Còn sống không?" "Còn sống đây này! Nhưng quá trình không thể nói rõ ràng, thiếu tá Ôn ngài lên xe trước, bây giờ có lẽ cậu ấy đã được đưa đến bệnh viện rồi." Ôn Minh không nói hai lời, kéo cánh cửa phía sau lên xe, sau đó hô về phía những người khác: "Kỳ Bình, Phan Chí các người đi cùng tôi, những người khác trở về chỗ ở!" Đợi đến khi Kỳ Bình, Phan Chí lên xe, cửa xe "Ầm" một tiếng đóng lại, xe lao vút đi mất, chỉ để lại một đám người còn chưa lấy lại tinh thần. Hạ Y Huyên nháy nháy mắt, thì thào hỏi: "Dao Dao, chị không nghe lầm chứ, hắn nói tìm được Từ Dương rồi hả?" Một lát sau không thấy ai trả lời, cô quay đầu nhìn lại, Ôn Dao đã ngồi trên lưng Đại Hoàng.
Đại Hoàng mở ra đôi cánh cực lớn, bay lên không trung đuổi theo, mà Trường Phong không cam lòng yếu thế, đuổi sát phía sau. Hạ Y Huyên nhìn chằm chằm vào bầu trời, rồi sau đó lại quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt Ngữ Điệp vô tội nhìn cô, mà trên đỉnh đầu cô ấy còn có một nắm xanh sẫm đang nhìn chằm chằm. Được rồi, khá tốt không phải chỉ có một mình cô bị bỏ lại. "Tiểu thư Hạ, chúng ta phải trở về sao?" Có binh sĩ đến hỏi Hạ Y Huyên, trước đó Ôn Minh bảo bọn hắn trở về chờ tin tức. Hạ Y Huyên khoát khoát tay: "Không quay về, chúng ta cũng không phải không có xe, hai người các người chở Phương Dật Văn về chỗ ở, những người khác đi cùng tôi đến thẳng bệnh viện." Nói xong cô quay người đi về hướng Vệ Tinh, vẻ mặt xin lỗi nói: "Thật ngại quá, thiếu tá Vệ, chúng tôi có khả năng còn ở lại một thời gian ngắn nữa, quấy rầy rồi." "Chuyện này là vinh hạnh của chúng tôi, vừa rồi hình như tôi nghe nói tìm được Từ Dương rồi, thật sự sao?" Sáng sớm nay Vệ Tinh liền dẫn người đến đưa tiễn, đối với chuyện vừa xảy ra cũng không rõ ràng lắm. Hạ Y Huyên gật gật đầu: "Nói là nói như vậy, tình hình cụ thể còn không rõ ràng lắm, Ôn Minh đã đi xem, chúng tôi cũng chuẩn bị qua đó, nhưng người điều khiển trực thăng của chúng tôi chưa đi qua, làm phiền anh cho người báo với hai người điều khiển biết chuyện này, bảo bọn hắn về nơi ở chờ tin tức." "Không có vấn đề." Tiếp đó Hạ Y Huyên đi đến trước mặt Tận Thiếu Minh, nói bọn hắn cứ rời khỏi trước, đợi sau khi xác định chuyện của Từ Dương xong, bọn họ sẽ đi căn cứ Hoa Trung. "Được, hi vọng Từ Dương không có việc gì, nhờ cô chuyển lời đến thiếu tá Ôn, hẹn gặp lại ở căn cứ Hoa Trung." Đại Hoàng cùng Trường Phong gào thét trên không trung căn cứ Hoa Đông, kinh động đến những người dọc đường, cũng mai hai ngày trước Đại Hoàng đã lộ mặt, ngược lại không đến mức gây khủng hoảng, chỉ là âm thầm suy đoán chuyện gì lại xảy ra. Lúc Ôn Minh từ trên xe bước xuống, liếc thấy Ôn Dao cùng hai dị thú đã sớm đến chờ ở trước cổng bệnh viện. Ôn Minh vỗ đầu, sao hắn lại quên mất Đại Hoàng, bằng không đã sớm đến rồi. Vỗ vỗ Trường Phong tiến đến gần, Ôn Minh mang theo mấy người vọt vào bệnh viện, mà Đại Hoàng cùng Trường Phong ở bên ngoài tự tìm nóc nhà cùng thân cây nghỉ ngơi. Chờ bọn hắn đi đến trước cửa phòng bệnh của Từ Dương, phát hiện nơi hành lanh nhỏ đứng đầy người của hiệp hội dị năng giả. Bọn hắn vừa nhìn thấy Ôn Minh lập tức chạy ra đón chào: "Thiếu tá Ôn, có khả năng ngài phải đợi... vừa làm phẫu thuật xong, bây giờ bác sĩ Lâm đang làm kiểm tra cuối cùng." Ôn Minh gật đầu, hỏi: "Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Làm sao phát hiện đucợ cậu ấy?"
Vừa rồi trên đường đến đây cậu cũng đã hỏi, nhưng người lính kia nói không rõ, chỉ biết sáng nay bị một sinh vật biển biến dị không biết kéo lên bên cạnh bờ. "Thật ra chúng tôi cũng không rõ lắm, là một thuyền vớt đồ ở biển cạn phát hiện ra. Bọn hắn nói xa xa nhìn thấy một thứ gì đó trôi dạt về phía bọn hắn, đến gần xem xét, thì thấy Từ Dương nằm bên trên. Mà bên dưới cậu ấy phát hiện thứ gì đó màu xám bạc, giống như phần lưng của cá heo kình ngư. Bởi vì hội trưởng Tôn từng căn dặn những dị năng giả chuẩn bị ra biển xem có người sống sót hay không, các người không phải cũng ra nhiệm vụ tìm người sao, bọn hắn xem xét người này có những đặc thù tương tự người trên nhiệm vụ yêu cầu, nên đã đưa người lên. Chờ bọn hắn dùng dị năng kéo Từ Dương lên, đại gia hỏa kia phát ra một âm thành kỳ quái rồi rời đi, các người nói có phải rất giả tưởng hay không? Tôi cũng hoài nghi không biết có phải bọn hắn tự biên ra hay không nữa." Kỳ Bình biểu lộ có chút quái dị, cậu nhớ đến trước kia bọn hắn thảo luận với nhau, chẳng lẽ thằng nhóc Từ Dương này may mắn đến như vậy, thật đúng là được sinh vật biển thiện lương cứu được rồi? Ôn Minh dường như cũng không nghĩ đến như thế này, người nọ tiếp tục nói: "Tình huống cụ thể anh phải hỏi người phát hiện trong đoàn dị năng đó, tôi nói tên cho anh biết, anh có thể đi tìm bọn hắn." "Được, làm phiền rồi." Chờ bọn hắn nói xong, cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ Lâm mang theo mấy người vừa lúc đi từ phòng bệnh ra. Ôn Minh không thể chờ đợi liền hỏi thăm: "Bác sĩ Lâm, tình hình thế nào rồi?" "Vết thương có chút nghiêm trọng, chủ yếu là do thời gian qua lâu quá, nhưng chúng tôi đã chữa trị cho cậu ấy, không có gì nguy hiểm đến tánh mạng, mất nước nghiêm trọng, hiện tại còn chưa tỉnh lại. Nhưng cậu ấy có thể còn sống cũng là kỳ tích, thân thể bị va chạm vài chỗ, nhiều chỗ bị gãy xương, thật sự lực sinh mệnh cường ngạnh đấy!" Bác sĩ Lâm cảm thán xong, lại nói với Ôn Minh: "Biết các người sốt ruột, có thể đi vào xem, nhưng chú ý đừng quấy rầy cậu ấy." Ôn Minh gật đầu nói cảm ơn, sau đó dẫn bọn Kỳ Bình đi vào phòng. Trên giường bệnh có một thân hình gầy gò nằm, đến gần xem, phát hiện khuôn mặt Từ Dương tiều tụy, cả người gầy còm không ít, nhiều nơi còn nẹp bản, thiếu chút nữa nhận không ra. Ôn Minh yên lặng nhìn Từ Dương vẫn không nhúc nhích, nửa ngày mới lau lau khóe mắt đỏ hồng, cậu nói với Phan Chí: "Cậu giúp kiểm tra tình huống thân thể cậu ấy." Lúc Phan Chí kiểm tra, Ôn Minh khoanh tay ôm ngực tựa ở trên tường, con mắt nhìn ngoài cửa sổ, suy nghĩ phiêu tán, hai mắt vô thần. Ôn Dao híp mắt dò xét Từ Dương trên giường bệnh, ánh mắt đen tối không rõ. Một lát sau, không biết Ôn Dao nghĩ đến điều gì, khóe miệng vểnh lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị. Vẻ tươi cười chợt lóe lên, Ôn Dao lại khôi phục bộ dạng trước kia, cúi đầu vuốt ve viên tinh hạch trong tay mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]