Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, Ôn Dao cùng Ngữ Điệp đi theo Hạ Y Huyên đi tới bãi hạ cánh quân đội.
Lần này cùng đi trừ bọn họ ra, còn có tám binh sĩ dị năng được chọn.
Năm người là dị năng giả không gian, bên trong không gian của bọn hắn chất đầy tinh thạch cần trao đổi, ba người khác có dị năng khác nhau, một người hệ băng, một người hệ thổ, cuối cùng là một người có dị năng hệ mộc có thêm khả năng chữa trị.
Trừ những người đó ra, còn có những người khác do hiệp hội dị năng phái ra đại biểu, đương nhiên việc này Cố Minh Duệ không có khả năng sai người khác đi, người đến chính là Kỳ Bình, Từ Dương, còn có đồng đội mới Phương Dật Văn.
Kỳ Bình là một người ổn trọng cẩn thận, Từ Dương sáng sủa hay nói, hơn nữa còn có một Phương Dật Văn ranh ma, ba người bọn họ quả thật có thể đảm nhiệm nhiệm vụ lần này.
"Kỳ Bình à, cọp cái nhà cậu không đến, cậu có cảm thấy cô đơn hay không nha ~" Từ Dương ôm lấy bả vai Kỳ Bình, vẻ mặt cười đầy hèn mọn bỉ ổi.
Vốn Lý Đồng cũng muốn cùng đi theo, từ lúc tận thế bắt đầu đến nay, một ngày cô cũng chưa từng chia lìa với Kỳ Bình, lần này cô cũng không muốn.
Nhưng Cố Minh Duệ phái cô đi làm những nhiệm vụ khác, cô cũng chỉ có thể đành từ bỏ.
Kỳ Bình bắt lấy tay cậu ta, trợn mắt: "Đừng nói bậy, Đồng Đồng không phải cọp cái."
"Như vậy còn không phải?!" Từ Dương chấn kinh rồi, chẳng lẽ thật sự tình nhân trong mắt hóa tây thì sao?
"Tôi đều thấy được, còn nghe được, Lý Đồng níu lỗ tay của cậu không cho cậu hái hoa ngắt cỏ bên ngoài, có người chủ động yêu thương nhung nhớ cũng không được, cậu còn luôn cầu xin tha thứ kia mà!"
"Cậu làm sao còn nhiều chuyện hơn đàn bà thế? Xem ra dị năng này quả nhiên có quan hệ đến tính cách của cậu đấy, dị năng này đặt trên người cậu thật sự rất thích hợp."
Nghe Kỳ Bình chế giễu, Từ Dương móc móc lỗ tai, biểu lộ không thể tin: "Mẹ ơi, cậu còn có thể chế giễu người khác kia à? Bình thường làm thế nào lại cứ như một người bí ẩn không nói lời nào khiến người ta phát bực như thế? Có phải... Lý Đồng nói hết những lời cậu muốn nói, cho nên cậu chỉ có thể trầm mặc không?"
Kỳ Bình đẩy Từ Dương ra, chẳng muốn so đo cùng cậu ta, dù sao Từ Dương chính là như thế.
Nhìn Kỳ Bình đi tìm Ôn Minh, Từ Dương nhún vai, đáng tiếc Ngô Hạo không có ở đây, đã lâu cậu không gặp cậu ấy rồi, cũng không biết đang bận cái gì.
Làm sao cứ có cảm giác ký túc xá bốn người bọn họ chỉ có mình cậu là không có lý tưởng? Ba người kia đều rất cố gắng đấy!
Xem ra nhiệm vụ lần này cậu cũng phải giữ vững tinh thần, tranh thủ hoàn thành viên mãn!
Tất cả mọi người sau khi chuẩn bị xong, chia ra hai nhóm lên phi cơ trực thăng, mỗi chiếc trực thăng cần hai người điều khiển, cộng lại tổng cộng mười chín người.
Đợi sau khi hai chiếc trực thăng cất cánh, Đại Hoàng ở một bên rống dài một tiếng, vỗ cánh đuổi theo, bay ở một bên trực thăng hộ tống.

Nhìn lên trời, trên không trung ba cái bóng càng ngày càng nhỏ, Tề Cảnh Huy cúi đầu nhìn về phía đồ vật bưng trong tay.
Một con rắn trắng nhỏ nằm bên trong tinh thạch có độ tinh khiết cao đã bị khoét rỗng, nó ôm một khối tinh thạch vẫn không nhúc nhích cuộn tròn thân thể, chính là Tiểu Tiểu đang trong thời kỳ ngủ đông.
Ôn Dao không muốn mang theo Tiểu Tiểu ngủ đông chạy khắp nơi, nên đem nó giao cho Tề Cảnh Huy, nói cho anh biết cũng không cần chú ý chăm sóc gì cả, để một bên nhìn xem là được rồi.
Đối với việc này, Tề Cảnh Huy vẫn rất tình nguyện đấy, anh biết rõ Tiểu Tiểu là con thú biến dị đầu tiên của Dao Dao, cảm tình tự nhiên khác biệt lắm.
Ôn Dao để Tiểu Tiểu ở chỗ này, điều đó nói lên qua hết năm Ôn Dao sẽ trở về, cái này làm cho Tề Cảnh Huy rất vui vẻ.
Lại đánh giá chiếc "giường" của Tiểu Tiều, Tề Cảnh Huy cũng nhịn không được trong lòng nói thầm phá sản, phải biết, loại tinh thạch có độ tinh khiết cực cao này cũng không có quá nhiều, ít nhất lần giao dịch này với căn cứ Hoa Đông anh chỉ lấy ra có hai khối, những cái khác đều là độ tinh khiết bình thường đấy.
Mà Tiểu Tiểu lại đem nó làm thành giường!
Lại còn là một khối lớn như vậy, đây không phải một so với một còn thảm thương hơn sao.
Nhưng vật này là do cô bé phát hiện ra trước nhất, chính cô bé có lấy bao nhiêu anh cũng không so đo, cứ xem như không biết vậy.
Có điều thứ này vẫn phải tìm nơi nào đó an toàn để, cũng không thể để cho những người khác thấy được.
Tốc độ trực thăng cũng không tính quá nhanh, nhưng nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trước lúc chạng vạng tối đến căn cứ Hoa Đông có lẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Đại Hoàng bay ở gần trực thăng, có đôi khi ghét bỏ tốc độ chúng quá chậm, chính mình bay vọt rất xa lên phía trước, trong chốc lát lại bay trở về.
Hoặc không có việc gì lại chui vào bên trong núi rừng bên dưới, hù dọa vô số chim bay cá nhảy.
Hạ Y Huyên cùng Ngữ Điệp nằm sấp bên cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài, thu hết cảnh thành phố non sông vào mắt.
Chỉ có điều, thành phố không còn bất kỳ sinh khí nào, có đôi khi các cô còn có thề nhìn thấy một mảnh Zombie đông nghịt di động về một hướng khác.
Có Zombie phát hiện trực thăng bay không trung, chúng huy động cánh tay cánh tay gào thét, chạy về hướng trực thăng đang bay, dường như muốn đuổi theo bọn họ.
"Tăng tốc!"
Ôn Dao đang ngồi nhắm hai mắt đột nhiên lên tiếng, hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người.
Ôn Minh thấy mi tâm Ôn Dao có chút nhăn lại, lập tức nhớ đến chuyện trực thăng rơi lúc Zombie công thành trước đó.
"Lập tức tăng tốc! Có Zombie tinh thần lực tấn công!"

Nghe Ôn Minh nói có Zombie tinh thần lực công kích, người điều khiển lập tức gia tăng tốc độ, nếu thực bị tấn công lúc đó cũng không phải chuyện đùa đâu!
Bay được một khoảng cách, Ôn Dao mới nói ra miệng được rồi.
Ôn Minh vẫn luôn quan sát vẻ mặt Ôn Dao, thấy chân mày em gái từ từ bình phục, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Dao Dao, em còn tốt chứ?" Tuy tinh thần lực của cậu không kém lắm dị năng giả hệ tinh thần, thậm chí hơi mạnh, nhưng cậu cũng không sử dụng.
Bởi vậy không thể cùng dò xét như Ôn Dao, công kích cùng phòng ngự, cậu vẫn có chút thất bại với hai việc này đấy, mỗi lần gặp được như vậy cậu cũng không có cách nào, xem ra thời gian minh tưởng của cậu phải tăng lên rồi...
"Không có việc gì."
Lần tấn công này cũng không tính quá lợi hại, chỉ có điều Ôn Dao cần tạo ra tấm chắn tinh thần lực hơi lớn, hơn nữa còn phải hai cái, dù sao phải bao trùm hai chiếc trực thăng, hao phí hơi nhiều.
Những người khác bên trong trực thăng đều nhịn không được nghiêng mắt nhìn sang Ôn Dao, bọn họ nhớ rõ... em gái đoàn trường hình như là dị năng giả hệ thủy mà...
Sau này còn nghe nó là hệ không gian, bây giờ xem ra, vẫn là hệ tinh thần đấy.
Dị năng giả tam hệ à?
Có cần đả kích người như vậy hay không chứ?
Khó trách trong quân khu lưu truyền em gái đoàn trưởng mới là người mạnh nhất căn cứ, hiện tại xem ra, cũng không phải không hề căn cứ nha...
Hành trình phía sau đều rất thông thuận, có Đại Hoàng trên không trung dò xét, bọn hắn có thể sớm tránh đi một ít uy hiếp khu vực.
Trước khi mặt trời xuống núi, bọn hắn cũng đã nhìn thấy được hình dáng của căn cứ Hoa Đông.
"Woa, căn cứ Hoa Đông lại có hình dáng thật dài, chung quanh có rất nhiều hồ nước, dòng sông trong căn cứ cũng không ít a!"
Tử trên trực thăng quan sát, bọn họ vừa liếc thấy đã thu thập toàn bộ địa thế của căn cứ Hoa Đông vào tầm mắt.
Hạ Y Huyên lại nhìn kỹ một chút, phát hiện có chút không đúng: "Làm sao tôi cứ cảm thấy có chút khác với bản đồ trước kia ta?"
"Khác nhau chỗ nào?" Ngữ Điệp tò mò hỏi.
"Có nhiều như vậy hồ nước sao? Còn có, cảm giác dòng sông này cũng quá rộng rồi. tôi nhớ rõ không có nhiều con sông rộng như thế... Này, đó là cái gì, sao ở đây còn có thể nhìn thấy biển?!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.