Đi ra cửa, lại nhìn thấy Hạ Y Huyên cũng chạy tới, cô đang ôm Mạn Toa nhỏ giọng hỏi gì đó. Thấy bọn Ôn Minh đi ra, Hạ Y Huyên tiến lên hỏi: "Tình hình bên trong thế nào rồi? Các em không sao chứ? Sớm biết như vậy chị nên ở lại đây..." Sáng sớm hôn nay Mạn Toa lại đến tìm Thường Thường, Ôn Dao đi đến chỗ Tề Cảnh Huy, lại để Ngữ Điệp đi theo Mạn Toa, mà Hạ Y Huyên cùng Đại Hoàng đi hỗ trợ trông đám trẻ ở trường quân đội. Bởi vì đây không phải lần đầu Mạn Toa đến, cho nên mọi người không ai nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này, cũng may còn có Ngữ Điệp đi theo. Ôn Minh lắc đầu: "Chúng ta không có việc gì, nhưng..." "Nhưng gì?" "Nhưng thiếu niên kia chết rồi, là con nhện mặt người kia gϊếŧ chết đấy." "Làm sao có thể?!" Hạ Y Huyên chấn kinh rồi, cô cũng biết rõ quan hệ của bọn chúng, suốt dọc đường cô cũng thấy nó quan tâm thiếu niên kia thế nào, nó làm sao có thể gϊếŧ chết cậu ta chứ? "Nó nói chúng ta muốn cướp Thường Thường đi." Ngay vào lúc Hạ Y Huyên đưa ra chuyện này có phải có ẩn tình gì đó hay không, Mạn Toa trong ngực cô mở miệng nói. "Ai muốn cướp Thường Thường đi?" Ôn Minh truy vấn. "Chúng ta." Nghe Mạn Toa nói... Ôn Minh cùng Hạ Y Huyên hai mặt nhìn nhau, đây là ý gì? Ôn Dao cúi đầu suy nghĩ, lại nhìn về phía thi thể con nhện đang được dọn dẹp, đột nhiên hỏi Ngữ Điệp đang đứng ở một bên: "Cô ấy gϊếŧ bao nhiêu con nhện?" Ngữ Điệp hỏi Ảnh Điệp, trả lời lại: "Tiểu Ảnh nói không tính con lớn nhất kia, gϊếŧ sáu con." "Ồ, thiếu một con!" Hạ Y Huyên nhớ đến lúc ấy cùng đến có bảy con nhện, nhưng bây giờ chỉ có sáu con nhện, còn một con nhện biến dị đi đâu? "Còn thiếu một vật." Ôn Dao nhàn nhạt mở miệng. "Thiếu cái gì?"
Ôn Dao lắc đầu, ngẩng đầu nhìn lại phương hướng phía trước, có binh sĩ đang đem thi thể thiếu niên cùng nhện mặt người ra đến. Còn thiếu chiếc nhẫn... Trước đó Ôn Doa đã kiểm tra rồi, chiếc nhẫn vốn bao bọc trên móng vuốt chi trước của nhện mặt người đã không còn thấy. Hai chân cũng không thấy, giữa bọn chúng có liên lạc hay không? Nếu chiếc nhẫn kia bị con nhện biến dị kia mang đi, như vậy dường như không khó hiểu hành vi của nhện mặt người rồi. Đã không có chiếc nhẫn giảm bớt, tinh thần lực của nó vào lúc hỗn loạn tan rã, tư tưởng cũng sẽ cực đoan điên cuồng. Mạn Toa có quan hệ tốt với con của nó, có lẽ bị nó cho rằng cô bé muốn cướp con của mình, nó đối với con có chấp niệm như vậy sẽ khiến nó sinh ra ý nghĩ cực đoan, dưới tình huống này nó tấn công Mạn Toa. Nhưng Ảnh Điệp ở chỗ này, đòn tấn công của nó cũng không có thành công, ngược lại bị Ảnh Điệp gây thương tích. Sau đó vào lúc nó sắp chết, nó gϊếŧ con của mình. Đương nhiên, có khả năng nó không cho rằng nó là hung thủ gϊếŧ con nó, nó cho rằng mình đang bảo vệ con mình, bảo vệ nó không bị người khác gây tổn thương, nó muốn dẫn con nó đi, để con nó và nó mãi mãi ở bên nhau khong xa rời. Nghe còn thiếu một con nhện biến dị, Ôn Minh lập tức ra lệnh, bảo tất cả mọi người chú ý, tìm kiếm trong quân khu. Nếu nó không chạy ra khỏi quân khu còn khá tốt, chỉ sợ sau khi nó rời khỏi đây mang đến phiền phức cho căn cứ, dù sao đa phần trong căn cứ đều là người bình thường... Nhìn xác binh sĩ bởi vì mệnh lệnh của Ôn Minh mà bắt đầu khẩn trương bận rộn, Ôn Dao cũng rơi vào trầm tư, cuối cùng chiếc nhẫn kia làm sao lại bị một con nhện khác lấy được? Nhện mặt người để ý như vậy, không có khả năng sẽ không cẩn thận đánh rơi, cũng rất khó có thể bị đánh cắp, dù sao nó vẫn có lực khống chế với những con nhện khác, trừ phi... Trừ phi nó chủ động cho, nhưng tại sao nó chủ động đem cho thứ đó ra ngoài? Nhớ đến lúc trước Ôn Dao hỏi thăm nó, nó lộ ra sự cảnh giác đầy phòng bị kia, chẳng lẽ nó phòng ngừa Ôn Dao đoạt, cho nên mới đem chiếc nhẫn cho con nhện khác, để con đó thay nó bảo quản. Nhưng nó thật không ngờ chính là, con nhện kia lại thoát khỏi sự khống chế của nó, mang theo chiếc nhẫn chạy mất, cũng dẫn đến mọi chuyện xảy ra thế này. Ôn Dao cảm thấy rất im lặng đấy, mình quả thật hoàn toàn không có ý định cướp đồ được chứ? Hơn nữa, nếu như Ôn Dao muốn cướp đã sớm đoạt rồi, còn dẫn bọn nó về đây làm gì?
Với tư cách pháp sư theo trường phái bình thản, gần đây Ôn Dao thờ phụng nguyên tắc trao đổi đồng giá, mới không muốn giống như một vài pháp sư khác thích mạnh mẽ cướp đoạt đồ của người khác đâu đấy. Nhưng bây giờ tất cả đều là sự phán đoán của Ôn Dao, chân tướng sự thật rốt cuộc thế nào, rõ ràng nhất chỉ có nhện mặt người đã chết biết, một con trong cuộc khác đã chạy mất, không thể nào tra được. Ôn Dao cảm thấy có lẽ con nhện biến dị kia đã đi ra căn cứ rồi, dù sao nếu như nó thật sự thông qua phương pháp này lấy được chiếc nhẫn, như vậy tinh thần lực của nó có lẽ không thấp, thậm chí có thể sẽ có biến dị, như vậy có lẽ nó cũng biết ở chỗ này sớm muộn cũng sẽ có một ngày bị phát hiện, nên khả năng rời đi rất lớn. Nghĩ vậy, Ôn Dao bắt đầu ngẫm lại chính mình gần đây có phải có chút tự đại quá rồi hay không. Lúc ấy đối với những con nhện biến dị này, Ôn Dao căn bản không có kiểm tra cẩn thận một lần, cũng không để bọn nó vào mắt, nhưng không nghĩ đến thứ không ngờ nhất lại dẫn đến chuyện... Sau khi sắp xếp tốt mọi chuyện, Ôn Minh phát hiện sắc mặt Ôn Dao khác thường, nghĩ lại, tự cho là đã hiểu tâm tư của em gái. Những con nhện này đều là Ôn Dao mang vào, nếu quả thật xảy ra chuyện đả thương người khác, em gái nhất định sẽ rất tự trách... "Dao Dao, em đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện này không liên quan đến em." Ôn Minh cúi người nhẹ giọng động viên Ôn Dao. Thấy thế Hạ Y Huyên cũng mở miệng nói: "Đúng vậy Dao Dao, chuyện này không có quan hệ với em, em không cần tự trách, Mạn Toa cũng sẽ không trách em đâu, phải không Mạn Toa?" "Vâng, là tự em muốn chơi đùa cùng anh Thường Thường, không liên quan đến chị Dao Dao." Mạn Toa cũng ngoan ngoãn gật đầu. Ôn Dao nháy mắt mấy cái, mình có chỗ nào biểu hiện tự trách rồi hả? Chẳng qua Ôn Dao cảm thấy mình giống như đã coi thường rất nhiều thứ, có thể có đôi khi là những vật không ra gì, nó lại là khởi đầu có tính quyết định của rất nhiều chuyện. "Được rồi, Dao Dao em trở về phòng đi, hai ngày nữa sẽ đi rồi, em nắm chắc thời gian dọn dẹp đồ đạc một chút đi." Thấy em gái không nói lời nào, cảm xúc dường như vẫn còn rất sa sút, Ôn Minh thúc giục Ôn Dao trở về phòng nghỉ ngơi. Đối với con nhện biến dị mất tích, Ôn Minh cũng không giống trống khua chiêng đi tìm, ngoại trừ để binh sĩ tuần tra chú ý nhiều hơn, cũng bảo Cố Minh Duệ thông báo với các đoàn đội dị năng trong căn cứ, để bọn hắn cũng chú ý nhiều thêm một chút. Thế nhưng qua buổi chiều ngày hôm sau đều không có bất cứ dấu vết nào, thậm chí bọn hắn còn kiểm tra hầm trú ẩn bên dưới, cũng không phát hiện có dấu vết gì của con nhện biến dị. "Được rồi, xem ra con nhện biến dị kia thật sự rời khỏi căn cứ rồi, Dao Dao em cũng đứng quá tự trách nữa, ai cũng không nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra như vậy." Nghe Hạ Y Huyên một lần nữa nhắc đến chuyện này, Ôn Dao thật sự bất đắc dĩ rồi, Ôn Dao thật không có tự trách! Ôn Dao chỉ đang ngẫm lại gần đây mình làm vài chuyện, xem có đồ vật gì không chú ý đến hay không, không thể tái phạm cùng một sai lầm được! "Còn có..." Hạ Y Huyên kéo tay Ôn Dao: "Ngày mai chúng ta phải đi rồi, chị mời bọn Lâm Khê và Từ Dương ăn cơm, em cùng đi chứ!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]