Chương trước
Chương sau
Trên thực tế, Lâm Khê các cô cũng ngây ngốc luôn rồi.
Nhìn xa xa không ngừng có ánh lửa lập lòe ngút trời cùng tiếng nổ mạnh không dứt bên tai, Lâm Khê ngơ ngác hỏi Trầm Tích Hương bên cạnh: "Hương Hương, đối phương làm sao chọc đến Dao Dao rồi hả?"
Cuộc chiến này nhìn thế nào cũng quá dọa người đi à nha! Không phải nói lén lút vào xem thôi sao? Làm sao đã đánh nhau rồi?
Nhưng bây giờ không phải các cô cũng nên tiến lên giúp đỡ hay sao!
Trầm Tích Hương cau mày nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Tôi cảm thấy không giống Dao Dao làm ra đâu, Dao Dao không phải hệ thủy sao? Những thứ này giống như hệ hỏa mới có thể tạo ra hiệu quả như thế."
"Nói cũng đúng, chẳng lẽ có người khác đến tấn công ở đây sao?"
"Có khả năng."
"Không xong, Dao Dao còn ở bên trong, để tôi liên lạc Huyên Huyên, nói các cô ấy tranh thủ rút."
Lâm Khê quay người đi lấy máy liên lạc, mà Trầm Tích Hương nhìn qua nơi có ánh lửa sáng rực trời kia, trong lòng kỳ vọng Ôn Dao không có việc gì, bằng không thì...
Ở một phương hướng khác của trung tâm hậu cần, chỗ đó đang ngừng vài chiếc xe quân đội, vụ bạo nổ trước đó là tự nơi này ném ra đấy.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân trang cầm kính viễn vọng nhìn nhìn, hỏi binh sĩ bên người: "Xác định chỗ đánh vào đều là nơi không có người?"
"Trung đội trưởng yên tâm, trước đó đã điều tra qua, chúng ta đánh là nơi không có người ở cũng không có vật tư."
"Ừ, đợi lát nữa chờ bọn hắn đi ra liền kêu gọi đầu hàng, cũng phải cẩn thận con nhện biến dị xuất hiện lần trước."
"Vâng!"
Đây là một trung đội quân đội căn cứ Hoa Đông, bọn hắn cùng những đội ngũ khác chịu trách nhiệm thu thập vật tư ở bên ngoài.
Mấy ngày hôm trước bọn hắn đi đến trung tâm hậu cần này, muốn trưng thu một phần vật tư, thậm chí còn đưa ra trao đổi điều kiện, đề nghị bọn người kia có thể dọn đến căn cứ Hoa Đông, còn có thể đền bụ tổn thất cho bọn họ.
Đáng tiếc đối phương căn bản không nghe lời khuyên, thậm chí chủ động tấn công, khiến một binh lính chết cùng nhiều người bị thương.
Bọn họ đều là binh sĩ bình thường, cũng không thức tỉnh dị năng, đối mặt dị năng giả hoặc sinh vật biến dị đều chịu rất nhiều thiệt hại.
Mà binh lính này chết cũng chọc giận trung đội trưởng này, hắn quyết định nhất định phải dành được trung tâm hậu cần này!
Ôn Dao đã tập trung tinh thần lực vào trong chiếc xe, không nhận ra người trong xe, nhưng xe này Ôn Dao cũng xem như quen thuộc, đều là xe quân đội, đây đều là căn cứ quân đội?

Nếu như là quân đội, như vậy mục tiêu của bọn họ chắc hẳn là lượng lớn vật tư nơi này rồi.
Ôn Dao đang rơi vào suy nghĩ phát hiện có những người khác đến gần tòa cao ốc này, một trong số đó chính là người đưa cơm lúc trước.
Bước chân của bọn hắn dồn dập, chạy như bay xông lên lầu hai, kịp thời phanh lại trước cửa phòng.
Chỉ chốc lát sau, vang lên tiếng đập cửa vô cùng có quy luật, đồng thời nương theo đó còn có tiếng nịnh nọt:
"Thế... lại phải làm phiền ngài rồi, bên ngoài có một đám binh lính không biết xấu hổ đến đây, muốn cướp bóc đồ đạc, còn chủ động ném bơm, hủy nhiều nhà kho chứa đồ! Trong đó có một nơi chứa quần áo yêu thích của Thường Thường, đúng là quá đáng!"
Nghe nói như thế, Ôn Dao nhìn nhện mặt người, quả nhiên cảm nhận được tinh thần lực của nó chấn động không ổn định... dường như rất phẫn nộ.
Ngoài cửa giọng nói kia vẫn còn tiếp tục: "Vì sự yên ổn của nơi nay, cho nên hy vọng ngài phái thủ hạ của ngài đi ra ngoài đuổi bọn chúng đi, hơn nữa có lẽ bọn chúng cũng đói bụng..."
Giọng nói kia ngừng lại, một lát sau lại nói tiếp: "Không có vấn đề không có vấn đề, chúng ta hãy đi xử lý trước, hy vọng ngài có thể mau chóng đuổi theo."
Nói xong lời này, ba người bắt đầu chạy trở về, không muốn ở chỗ này thêm chút nào nữa.
Ôn Dao nhìn nhện mặt người, không đợi nó mở miệng đã chủ động nói: "Bọn hắn lừa gạt cô."
Nhện mặt người khẽ giật mình, dường như thật không ngờ Ôn Dao nói cái này.
"Cô nên biết, cô triệu hoán thêm mấy lần nữa, thân thể cô sẽ suy bại càng nhanh hơn, vốn đã sống không được bao lâu, cô đây là muốn mang con cô tự sát cùng cô?"
【Cô... đến cùng muốn làm gì?】
"Không phải đã nói rồi sao, tôi hiếu kỳ, cô nói cho tôi biết cô làm sao biết thành như thế này, với tư cách trao đổi, cô có thể đưa ra một ít điều kiện với tôi."
Ôn Dao nói ra mục đích của mình, Ôn Dao chỉ hiếu kỳ mà thôi, không có gì ý khác.
Nghe Ôn Dao nói lời này... nhện mặt người lâm vào trầm tư, ngoài cửa sổ loáng thoáng truyền đến tiếng gọi, dường như đã xảy ra tranh chấp kịch liệt.
【Cô có thể chiếu cố cho con của tôi sao?】
"Không thể."
Lời trào phúng của nhện mặt người còn chưa nói ra miệng, lại nghe Ôn Dao tiếp tục nói: "Nhưng tôi có thể dẫn cậu ấy đi đến căn cứ Hoa Nam, chỉ có thể đảm bảo cậu ta còn sống."
Nghe lời Ôn Dao nói, nhện mặt người có chút bất mãn:【Chỉ như vậy?】
"Cô đừng được một tấc lại muốn tiến một thước." Ôn Dao vuốt vuốt đao nước màu xanh lá trong tay, dưới sự khống chế của Ôn Dao, đao nước không ngừng biến hóa thành các loại hình thái khác nhau.

"Tôi chỉ không muốn dùng sức mạnh, bằng không, cô thật cho rằng tôi không có cách nào?"
Vừa dứt lời, vốn còn không hiểu Ôn Dao có ý gì, nhện mặt người cảm nhận một trận đau đớn kịch liệt đánh úp về phía nó, so với thỉnh thoảng đau đớn lúc trước, cái này mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là đau đầu muốn nứt ra, cảm giác cả đầu đều muốn nứt ra làm hai.
Nó không biết đã qua bao lâu, cũng không biết chung quanh xảy ra chuyện gì, tất cả lực chú ý của nó đều tập trung chống lại cơn đau đớn này, sau đó sự đau đớn từ từ biến mất, nó dần dần phục hồi lại tinh thần.
Lúc này, nó mới phát hiện không biết lúc nào mình đã lăn đến dưới giường, trên sàn nhà đầy dấu vết móng vuốt sắc bén cào cấu.
Đột nhiên nó nhớ tới cái gì, cố gắng nhịn chân không run rẩy, bò đến bên trên một chiếc giường khác, nhìn thấy thiếu niên đối diện vẫn an ổn ngồi ở đó, lúc này nó mới yên lòng.
"Cô cảm thấy như thế nào?"
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Ôn Dao vang lên khiến nó nhịn không được rùng mình, sau trong óc dường như lại bắt đầu đau đớn lên.
Nhện mặt người hoảng sợ nhìn Ôn Dao, quả thật không ngờ chuyện cuối cùng lại biến thành như vậy!
Tuy nó đã từng nghĩ mình chết thì nên làm thế nào, nhưng khi chính thức cảm nhận sự thống khổ này, nó sợ hãi muốn rút lui rồi.
Ai không muốn tiếp tục còn sống đâu chứ?
Cho dù đã biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy, nó cũng muốn luôn luôn ở bên cạnh con của mình, sống cùng nhau!
Thấy đối phương cả buổi không trả lời, trong tay Ôn Dao xuất hiện một nhện nước màu xanh lá, đồng thời có chút nhíu mày, phát ra tiếng mũi "Ừm"
【Được... 】
Nhện mặt người biết rõ chính mình không có phần thắng, chỉ có thể khuất nhục đồng ý.
Nó biết rõ nơi này không thể tiếp tục ở lại, nhưng lại không có năng lực mang con đi theo, có lẽ, lần này vẫn có thể xem như là một cơ hội, cũng không biết con đường sau này đi như thế nào...
Thấy đối phương đồng ý, Ôn Dao thoả mãn gật đầu.
Sớm biết đơn giản như vậy ngay từ đầu cứ như vậy là tốt rồi, lãng phí nhiều miệng lưỡi của mình như vậy, ngẫm lại, đối phó những người khác cũng không cần tiên lễ hậu binh.
"Như vậy..."
Ôn Dao vừa mở miệng nói hai chữ liền ngừng lại, Ôn Dao ngẩng đầu, nhìn về một phía trong không khí, nhện mặt người không biết vì sao, học theo bộ dạng Ôn Dao cũng nhìn sang.
Không khí chung quanh có chút bắt đầu vặn vẹo, đột nhiên, một bóng người rớt xuống từ giữa không trung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.