Chương trước
Chương sau
"Vậy cậu có phương pháp giải quyết gì?" Ôn Minh không để ý Từ Dương cắt ngang, cậu thay đổi tư thế, tiếp tục hỏi Cố Minh duệ.
Cố Minh Duệ lại trợn trắng mắt lần nữa, bây giờ cậu mới kịp phản ứng, tên này rõ ràng đã biết rõ lợi và hại, chắc chắn đã nghĩ kỹ biện pháp, thế mà bây giờ còn chạy đến hỏi ý kiến của cậu.
"Tôi thật có phương pháp, không biết có giống với cậu hay không thôi." Cố Minh Duệ học theo cậu ấy khẽ dựa ra sau, lười biếng nói.
"Cậu nói."
"Cùng mạch suy nghĩ của thuốc khôi phục thể lực kia, thứ này làm tiếp ra một bản giản lược, có hiệu quả nhưng hiệu quả chênh lệch rất nhiều. Sau đó bản giản lược miễn phí này công bố cho đại chúng, mỹ danh đề cao sức chiến đấu của dân chúng, bản đầy đủ lưu lại quân bộ. Chỉ có nhập ngũ, hơn nữa còn phải đạt được yêu cầu nhất định mới có thể học được bản đầy đủ. Hoặc ở hiệp hội thiết lập một chế độ điểm tích lũy, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ đạt được bao nhiêu điểm mới có thể trao đổi, tăng tính tích cực cho bọn hắn."
Nghe xong đề nghị của Cố Minh Duệ, Ôn Minh gật gật đầu, lại hỏi: "Cậu không sợ bọn họ học xong lại dạy cho những người khác?"
"Mặc dù có khả năng này, nhưng người làm như vậy không nhiều lắm."
Cố Minh Duệ gỡ mắt kính xuống lau lau tròng kính, giọng điệu cảm thán: "Cậu ở trong quân đội ngược lại cũng may mắn, đối mặt phần lớn với Zombie và thú biến dị, ít nhất tình cảm vẫn còn tương đối chân thành tha thiết. Nhưng ở bên ngoài, muốn đối phó không chỉ riêng những thứ này."
Lau xong mang lại mắt kính, Cố Minh Duệ cười lạnh một tiếng: "A, cậu không thấy được sắc mặt của một vài người, rất nhiều nhiều người có năng lực cũng chỉ cố giữ chính mình, có thứ gì tốt bảo vệ chặt chẽ như bảo tàng không dễ dàng lấy ra ngoài cho người khác. Tôi cũng không phải nói thánh nhân, vô tư trợ giúp những người khác, dù sao mọi người đều có lòng riêng, chúng ta đều không ngoại lệ. Nhưng ít người có cách làm thật sự không có nhân tính rồi, cho nên, chuyện cậu nói đều có khả năng, dù sao vẫn có người lương thiện, nhưng tuyệt đối không nhiều lắm.
Bọn hắn chỉ biết dấu diếm bảo vật trong tay, cố gắng tăng cao thực lực của mình, không dễ dàng đưa cho người khác. Coi như là cho, cũng phải đợi đến lúc thực lực của mình ít nhất đứng trên Kim Tự Tháp mới có thể cho, hơn nữa cũng sẽ không cho quá nhiều người."
"Hơn nữa..." đôi mắt Cố Minh Duệ nhìn Ôn Minh: "Các người thu nạp nhiều người tài ba như vậy, sau này thứ này còn có thể càng ngày càng hoàn thiện, thực lực quân bộ càng ngày càng mạnh, các người sợ cái gì."
"Ừm, cậu nghĩ giống như tôi, có điều thời gian cụ thể công bố thứ này còn cách một khoảng ngắn nữa, bây giờ còn chưa gấp."
"Được, lúc cần cậu cứ báo với tôi, tôi sẽ cố gắng khống chế phương hướng dư luận."
Mắt thấy hai người giống như đã bàn xong câu chuyện, Từ Dương không hiểu ra sao nhịn không được đặt câu hỏi: "Đến cùng hai người nói cái gì vậy? Cái gì công bố không công bố, nói rõ ràng ra cho chúng tôi biết không được sao? Đừng bí bí mật mật như vậy chứ."
Cố Minh Duệ nhìn về phía Ôn Minh, hỏi ý kiến của cậu.
Ôn Minh gật gật đầu: "Thứ này vốn chính là đem cho các cậu đấy, các cậu cứ luyện trước, chú ý giữ bí mật."
Từ Dương tiếp nhận quyển vở Cố Minh Duệ truyền đến, vừa lầm bầm nói vừa lật xem bên trong: "Cái gì mà thần thần bí bí như vậy chứ..."

Đảo đảo, giọng nói của Từ Dương càng ngày càng nhỏ, con mắt trừng to càng ngày càng lớn, miệng không tự chủ há ra, hoàn toàn có thể nhét một quả trứng gà vào.
Thấy Từ Dương ngơ ngác đứng ở đó, những người khác cũng tò mò vây tới.
Rất nhanh, cằm cả đám đều muốn chấn rớt, Lý Đồng càng lắp bắp chỉ vào phương pháp minh tưởng tinh thần lực hỏi Ôn Minh: "Đội... Đội trưởng, đây là... Đây là thật hay sao? Thật có thể tu luyện tinh thần lực?"
Quá khẩn trương, gọi thẳng xưng hô trước kia của Ôn Minh luôn.
Đợi Ôn Minh khẳng định trả lời, Lý Đồng hoan hô một tiếng, ôm lấy Kỳ Bình cũng đang bị chấn kinh bên người.
"Kỳ Bình! Anh xem, có công pháp thích hợp với anh rồi! Anh có thể tu luyện tinh thần lực rồi!"
Ít người biến dị tinh thần lực, nên tu luyện cũng không dễ dàng, căn bản không thể học theo những dị năng khác trực tiếp hấp thu năng lượng gì đấy.
Kỳ Bình bình thường cũng tự mình dựa theo một vài thuyết pháp nghiên cứu tinh thần lực trước tận thế tự mình tu luyện, Ôn Minh cũng từng chỉ điểm qua cho cậu một ít, nhưng cũng không hoàn toàn, hơn nữa so sánh với những người khác, tiến độ của cậu thật sự quá chậm.
Không nghĩ tới, bây giờ còn có phương pháp chuyên tu luyện tinh thần lực, cậu sao có thể không kinh hỉ kia chứ.
Mà thành viên trước đó mới gia nhập cũng không nghĩ đến còn có một kinh hỉ như vậy, điều này khiến bọn hắn càng thêm kiên định quyết tâm đi theo hội trưởng, đi theo đoàn trưởng Ôn.
"Đồ đạc trước cho các cậu, chính các cậu tự luyện trước, còn lại sau đó nói sau."
Ôn Minh đứng lên nói, thời gian không còn sớm, bọn họ cần phải trở về.
"Không ở lại ăn cơm chiều sao? Đồ ăn chỗ chúng tôi không chênh lệch quân đội các người lắm đâu."
"Không được, có người chờ chúng tôi trở về đây này."
Nghe nói có người chờ, Cố Minh Duệ cũng không có mạnh mẽ giữ lại, đưa bọn họ ra khỏi tòa cao ốc, thuận tiện đưa cho Ôn Dao và Ngữ Điệp không ít đồ ăn.
Chờ bọn họ trở lại nhà Tề Cảnh Huy, liền được biết có người đã đợi bọn họ nửa ngày rồi.

"Thời gian không phải còn chưa tới sao?"
Ôn Minh nhìn đồng hồ trên tay một chút, cách thời gian hẹn ước còn nửa giờ nha, cậu nhớ không sai mà.
"Lão nhân gia quá nhớ cháu trai cháu gái rồi, đợi không nổi chứ sao."
Tề Cảnh Huy dẫn theo bọn họ đi đến gian phòng điện thoại vệ tinh, là căn cứ Hoa Bắc gọi đến.
Trước đó Hạ lão đã liên hệ với Ôn Minh và Ôn Dao, nhưng bởi vì thời gian gấp rút, cho nên cơ bản cũng không nói được mấy câu.
Lúc này chuyện đầu tiên là hẹn trước thời gian, đến giờ sẽ gọi điện đến, không nghĩ đến Hạ lão không đợi được như vậy, sớm một giờ đã gọi đến rồi.
Lần này liên hệ căn bản là Hạ Y Huyên nói chuyện, rất nhiều vấn đề đều là cô trả lời thay đấy.
Không có cách nào, ai bảo Ôn Dao bọn họ chưa từng gặp qua ông ngoại, căn bản chưa quen thuộc mà.
Hơn nữa hai người cũng không phải người khéo miệng, thậm chí còn có chút im lặng là vàng, mỗi lần Hạ lão hỏi vấn đề cũng chỉ nhận được câu trả lời "Vâng" "Được".
Cho dù như vậy, Hạ lão cũng rất cao hứng, thậm chí không chịu nhường điện thoại cho Hạ lão phu nhân.
Nhận được đảm bảo n lần qua tết âm lịch nhất định sẽ dành thời gian trở về, bên kia cuối cùng đã dập máy thông tin.
"Hô ——" Hạ Y Huyên lau lau mồ hôi trên trán, thở dài một hơi nhẹ nhỏm.
Ai, ông nội càng ngày khó đối phó rồi, lần này còn không quay về, chỉ sợ ông sẽ gϊếŧ đến căn cứ Hoa Nam luôn đó!
Tết nguyên đán cứ náo nhiệt qua như vậy, ngày hôm sau, tất cả đều khôi phục bình thường, tận thế còn chưa đi qua, bọn hắn còn đang đau khổ giãy dụa.
Ôn minh chọn lựa tốt rồi dị năng Chiến Sĩ, nói rõ lợi hại quan hệ về sau, liền đem hai bộ công pháp truyền cho bọn hắn, cũng muốn cầu bọn hắn mỗi ngày luyện bao nhiêu thời gian, sau đó mỗi ngày đúng giờ kiểm tra, ghi chép lại bọn hắn thân thể các loại số liệu.
Ôn Dao cũng bắt đầu kiểm tra thành quả huấn luyện trước đó của đám trẻ kia, rồi căn cứ thứ hạng thành tích chọn ra sáu đứa trẻ, thêm Mạn Toa, ba ngày sau sẽ mang theo bọn chúng cùng bọn Lâm Khê ra ngoài làm nhiệm vụ, hơn nữa còn là nhiệm vụ trường kỳ, sẽ ra ngoài vài ngày.
Sở dĩ mang theo Mạn Toa, là vì Ôn Dao cảm thấy dị năng của cô bé có lẽ còn có tác dụng khác, hơn nữa Ôn Dao cũng có một phỏng đoán, nhưng cần tìm những con thú biến dị khác thử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.