Ăn xong điểm tâm, Ngữ Điệp dẫn bọn chúng đi đến bãi đất trống đã vẽ một vòng tròn lớn, nói cho bọn chúng biết lần này phải ở trong vòng tròn kiên trì nửa giờ mới được ra ngoài, nếu như không ai có thể kiên trì trong nửa giờ, thế thì xin lỗi, không có cơm trưa. Bọn nhỏ hai mặt nhìn nhau, có người vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn người ngày hôm qua lên tiếng muốn chất vấn Ôn Dao, kỳ quái làm sao nó còn chưa đặt câu hỏi. Đã thấy nó cúi nử đầu giả bộ điềm nhiên như không có gì, căn bản không còn bộ dạng căm phẫn như ngày hôm qua. Thằng nhóc này thông suốt rồi hả?! Thật ra hôm qua lúc trở về ký túc xá, có đứa trẻ đã lén lút lôi kéo nói chuyện với nó, nó cũng không ngu ngốc, nghĩ lại, chính mình tại sao phải làm chim đầu đàn chứ! Bởi vậy cho dù bị nhiều người liếc trộm, nó cũng giả bộ cái gì cũng không biết. Mấy đứa trẻ có thể sống đến bây giờ đều biết xem xét thời thế, không có kẻ nào ngu dốt, thấy không có đứa nào xuất đầu, mọi người cũng chỉ có thể lên. "Này!" Dịch Thần gọi Lạp Mông, nó mang theo Vu Mặc và Diêu Tuấn Sinh tiến lên, không được tự nhiên nhìn chung quanh, giả bộ như rất tùy ý nói: "Cái kia... Con rắn biến dị kia thật lợi hại, chúng ta hợp tác đi." Đây là kết quả tối qua hôm tụi nó bàn bạc ra, xem dáng điệu hiệu trưởng sẽ không thay đổi chủ ý, hơn nữa tối hôm qua huấn luyện viên của bọn nó còn chạy đến lập lờ nước đôi nói với bọn nó. Nói gần nói xa để lộ ý tụi nó phải ngoan ngoãn nghe lời, phải nắm lấy cơ hội lần này. Cơ hội gì ngược lại không nói rõ ràng! Tóm lại đều là nguyên nhân từ bên trên, tuy thái độ vào phương thức của Ôn Dao đều rất thô bạo, nhưng bọn nó vẫn nhịn, hơn nữa còn bắt đầu chủ động nghĩ cách. Bọn Lạp Mông phối hợp ăn ý, cấp bậc dị năng cao hơn một chút, mà bọn nó có nhiều người, dị năng toàn diện, cùng một chỗ phối hợp tốt hơn so với việc đánh từng đoàn người. Lạp Mông đảo qua từng đứa, sau đó gật đầu: "Được." Nhìn bốn người tụ tập một chỗ cùng bàn bạc chiến thuật, Ôn Dao quay đầu hỏi Mạn Toa đứng ở bên cạnh mình: "Y Toa đâu?" Bởi vì nguyên nhân dị năng của Mạn Toa, nên Ôn Dao không để cô bé tham gia vào. "Chị Y Toa mười sáu tuổi rồi, cho nên không vào trường quân đội, trực tiếp tiến vào quân đoàn dị năng rồi." Mạn Toa vỗ vỗ ôm tinh thạch Ôn Dao cho đút cho Điểm Điểm ăn, cười mỉm tiếp tục nói: "Giống như đội ngũ của chị gái đưa bọn em trở về đấy." Nói xong Y Toa, cô bé giống như máy hát được mở ra, một tia ý thức nói ra hết sinh hoạt gần đây của bọn họ. Bạn bè tốt nhất của Mạn Toa đều không có dị năng, ở ban phổ thông, mà chị Y Toa cô bé thích nhất không ở đây, lại không có tiếng nói chung với Lệ Na, cho nên bây giờ đa phần cô bé đều nói chút chuyện với Điểm Điểm, không nói nhiều lời với những người khác.
"Mấy chú Bố Tắc cũng đi bộ đội nữa, thầy Dư hình như gia nhập hội gì đó, giúp đỡ ghi tài liệu giảng dạy gì đấy, chỉ là mẹ mất..." Giọng điệu Mạn Toa xuống thấp rồi, thật vất vã mới đưa bà đến căn cứ, cũng không qua mấy ngày bà đã đi rồi. "Nhưng thầy nói lúc mẹ đi rất an tường, không có đau khổ, các chú nói mẹ bị sơn thần dẫn đi, bảo chúng ta đừng quá đau buồn." Mạn Toa lau lau con mắt có chút hồng hồng, vừa cười vừa nói. Bên kia bọn Vu Mặc đã bắt đầu rồi, so với ngày hôm qua, bọn chúng càng thêm hiểu biết cách tấn công của Tiểu Tiểu, động tác tránh né càng thêm thuần thục, xem ra tối hôm qua cũng đã có nghiên cứu. Chỉ có điều bởi vì hơn bốn mươi đứa bé lần đầu tiên phối hợp, giữa bọn chúng còn có chút hỗn loạn, bị Tiểu Tiểu tìm đúng cơ hội ném ra ngoài. Ôn Dao nhìn một hồi, phát hiện bọn chúng quả thật quá kém, đứng như cọc gỗ, mới động một chút đã bị đánh vạt ra, không ít đứa bối rối căng thẳng càng đánh loạn cào cào, cũng có mấy đứa có dị năng cao cao chút thấy còn tạm được. Đột nhiên, Ôn Dao đã nhận ra cái gì, quay đầu nhìn về phía bên trái. Xa xa, có một hai chiếc xe quân đội lái nhanh về hướng bên này. Đợi đến khi xe quân đội dừng bên ngoài sân huấn luyện, cửa xe mở ra, một người phong trần mệt mỏi nhảy xuống. Cậu bước đi về hướng Ôn Dao, từ trên xuống dưới đánh giá Ôn Dao một lần, xác định Ôn Dao nhìn có vẻ giống như bình thường mới nới miệng. Hôm nay cậu vừa về đến đã báo cáo mọi chuyện với Tề Cảnh Huy, mới biết Dao Dao lại bị phái ra ngoài tìm mỏ tinh thạch. Trong lòng của cậu không phải rất vui mừng, tuy cậu biết rõ thực lực Dao Dao rất mạnh, nhưng dù sao em ấy cũng chỉ mới mười tuổi, chính mình muốn đi là một chuyện, làm nhiệm vụ lại là một chuyện khác! Cho dù Tề Cảnh Huy nói Ôn Dao không có một chút việc gì, nhưng cậu vẫn muốn sang đây xem mới yên tâm được. "Dao Dao, gần đây trôi qua như thế nào?" Ôn Minh tùy ý ngồi trên mặt đất, gương mặt kéo căng hơn nửa tháng rốt cuộc cũng nổi lên dịu dàng vui vẻ. "Coi như cũng được." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái không có biểu lộ gì, tay Ôn Minh có chút ngứa rồi, muốn đi xoa bóp, có điều mắt thấy chính mình sau khi trở về còn chưa kịp rửa mặt, vẫn đành từ bỏ.
Cậu cười cười với Mạn Toa đang hiếu kỳ nhìn mình, Ôn Minh lại híp mắt quan sát bọn nhỏ bên kia đang bị Tiểu Tiểu đè đánh, thăm dò hỏi: "Đám trẻ đầu gấu kia có bắt nạt em không?" Bắt nạt mình? Ôn Dao liếc mắt nhìn cậu, từ chối trả lời vấn đề của tên ngốc này. Chỉ bằng mấy thằng nhóc kia có thể bắt nạt được mình sao? Thế thì Ôn Dao lăn lộn cũng quá thảm rồi a. Ý thức được chính mình vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn, Ôn Minh xấu hổ nhếch nhếch miệng, thay đổi chủ đề: "Có muốn anh trai giúp em giáo dục bọn chúng trước hay không? Bọn nhóc ranh này chính là thiếu đánh mà." Trước đó Ôn Minh cũng mang theo bọn nó đi làm nhiệm vụ, ngay từ đầu đều tự cho là đúng, cho rằng mình rất tài giỏi, còn dám chống đối cậu. Để bọn nó biết cảm giác sợ hãi gần kề ngay dưới miệng Zombie mới khôn hơn, lại biểu hiện thực lực của cả đám mới khiến bọn nó nghe lời. "Không có việc gì." Ôn Dao lắc đầu, một đám trẻ thôi mà, không có gì không làm được, nhưng Ôn Dao thật đúng là sẽ không dạy người. Kiếp trước ở đại lục Ella đều là thầy dạy tri thức lý luận, sau đó trực tiếp ném Ôn Dao ra bên ngoài chiến đấu, mỹ danh hắn gọi chiến đấu để phát triển, chỉ cócó thể chính thức phát triển. Tuy phương pháp kia chịu nhiều đau khổ, nhưng hiệu quả cũng rõ ràng nhất đấy. Bây giờ tất cả kinh nghiệm chiến đấu của cô đều tới từ kiếp trước, đương nhiên cũng có bọn Ôn Trác chỉ dạy thuật phòng thân cùng kỹ thuật bắn súng. Tất cả đều muốn Ôn Dao đến dạy, vậy Ôn Dao cũng chỉ dùng phương thức đơn giản thô bạo như vậy thôi. "Được rồi, anh tin tưởng Dao Dao nhất định không có vấn đề gì đấy!" Tề Cảnh Huy đã giải thích cùng Ôn Minh nguyên nhân để Dao Dao dạy bọn chúng, tuy Ôn Minh sợ em gái chịu uất ức, nhưng cậu không muốn thừa nhận cũng không được, đây quả thật là một biện pháp không tệ. Hiện tại trong quân khu đa phần các binh sĩ đều có ấn tượng tốt với Ôn Dao, mà quân đoàn dị năng đều cực kỳ yêu thích Ôn Dao, không ít người cũng biết Ôn Dao làm rất nhiều chuyện có lợi cho bọn họ, bởi vậy, Ôn Dao ở trong quân khu có địa vị đặc thù không phải chỉ bởi vì mệnh lệnh của Tề Cảnh Huy. "Đúng rồi Dao Dao, hai ngày nữa Đại Hoàng có lẽ sẽ trở về, em nhìn thấy nó cũng không nên giật mình à." Trong khoảng thời gian này Ôn Minh cũng dành thời gian đi một chuyến đến Trác Sơn, bị biến hóa của Đại Hoàng làm cho hoảng sợ, biến hóa kia cũng không phải to lớn như bình thường, Dao Dao tuyệt đối không thể tưởng tượng được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]