Chương trước
Chương sau
Cứu được Lý Hiên đúng là bọn Lạp Mông, nhìn Lý Hiên dường như bị dọa thành kẻ ngốc, Lạp Mông bảo người khác đỡ nó ra phía sau cùng, chính mình cùng những đứa trẻ khác tiếp tục chống đỡ tấm chắn.
Tiểu Tiểu công kích vòng thứ nhất qua đi, một lần nữa nó vung lên chiếc đuôi to và dài, phá vỡ tấm chắn từng người của bọn nhỏ, sau đó quét bọn nhỏ giống như lá rụng nhấc lên ném xuống.
Tuy Tiểu Tiểu đã thu liễm độ mạnh yếu, nhưng trên mặt trên người bọn nhỏ cơ bản đều chảy máu rồi, trên mặt tất cả mọi người đều bụi bẩn, sắp nhận ra không ra ai với ai rồi.
Tiểu Tiểu bắt đầu sử dụng dị năng càng thêm khó đối phó, bọn nhỏ không chỉ phải tránh né băng trùy cùng mũi băng nhọn thỉnh thoảng xuất hiện, còn phải phòng ngừa chiếc đuôi Tiểu Tiểu đánh bay.
Có đôi khi dưới chân còn có thể toát ra tầng băng bóng loáng, hơi không chú ý trượt ngã cái rầm.
Đối với Tiểu Tiểu quanh năm trà trộn trong quân đội không ngừng "giao lưu thiết tha" với các binh sĩ, đường cong ngã rẻ gì mà nó chưa từng thấy qua?
Bọn Vu Mặc chỉ mới huấn luyện kỹ xảo chiến đấu không bao lâu, Tiểu Tiểu sau một giây đã có thể đoán ra bọn nó muốn làm gì.
Bởi vậy, cục diện bây giờ chính là mười mấy đứa nhỏ bị Tiểu Tiểu đuổi theo đánh.
Đến cuối cùng, ngoại trừ một đứa bé, tất cả những đứa trẻ khác đều đã tiêu hao hết dị năng cùng thể lực, bọn chúng co quắp ngã trên mặt đất, hơi thở dồn dập, cả người mồ hôi đầm đìa, không còn tí xíu sức lực nào.
Mà Tiểu Tiểu ở một bên vui sướng lắc lư thân thể, đối với việc lấy lớn hiếp nhỏ Tiểu Tiểu cũng không thấy xấu hổ, nó còn cảm thấy bọn chúng ỷ đông hiếp ít đây này!
Đứa trẻ duy nhất còn đứng chính là Mạn Toa, dị năng cô bé đặc thù, muốn chiến đấu mà nói chỉ có thể dựa vào mèo rừng biến dị Điểm Điểm trong ngực cô bé.
Đáng tiếc, đã từng đối với Tiểu Tiểu luôn nhe răng trợn mắt, tràn ngập địch ý đã đi đâu mất rồi, bây giờ chỉ còn lại Điểm Điểm đầu dấu vào trong ngực Mạn Toa, chết sống không chịu đi ra.
Tuổi thọ Điểm Điểm chưa đủ lớn, hơn nữa cấp bậc chênh lệch với Tiểu Tiểu không ít, thiên nhiên luôn có sẵn lực uy hiếp cấp bậc, dọa đến nó hoàn toàn không dám ló đầu ra.
Xem trên phân lượng có thể trao đổi với chính mình, Tiểu Tiểu cũng rất ưu đãi Mạn Toa, nơi chung quanh cô bé cơ bản đều không tấn công, an an ổn ổn đứng đến cuối cùng.
Dưới sự ra hiệu của Ôn Dao, có binh sĩ tiến lên tình huống của bọn nhỏ, ngoại trừ đứa trẻ cá biệt khủng hoảng bởi vì trong quá trình chiến đấu đã ngộ thương đồng bạn, những người khác cơ bản đều trầy da, còn có mấy đứa trẻ gãy xương.
Hiện trường có binh sĩ chữa bệnh cùng binh sĩ hệ trị liệu kịp thời chữa trị giúp bọn chúng, cũng không có bao nhiêu vấn đề.
Ôn Dao quét mắt một đội binh sĩ dị năng không biết lúc nào xuất hiện, suy đoán có thể là do Tề Cảnh Huy phái tới.
Đợi đến khi băng bó hết vết thương cho tất cả bọn trẻ, Ôn Dao đi đến phía trước bọn chúng, bỏ qua ánh mắt có chút phẫn nộ, nhàn nhạt nói ra: "Quá yếu, ngày mai tiếp tục."
Nói xong cũng không chờ bọn họ nghi vấn, quay người gọi Tiểu Tiểu rời đi, ngược lại Ngữ Điệp mỉm cười đến trước giải thích một thoáng cùng bọn chúng:
"Tám giờ sáng ngày mai các em ăn sáng xong thì đến thẳng sân huấn luyện này, Dao Dao nói các em quá yêu, phải huấn luyện hơn. Đợi lát nữa sẽ có người đưa các em trở về, các em cố gắng lên nha!"

"Đợi chút!"
Vu Mặc gọi lại Ngữ Điệp chuẩn bị rời đi, hỏi: "Người đó... thật sự sau này cô bé quản chúng em huấn luyện sao?"
"Cái này à..." Ngữ Điệp nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Trước mắt là quản các em, về phần quản bao lâu chị cũng không biết, có điều..."
Ngữ Điệp tới gần bọn chúng nhỏ giọng nói ra: "Tuy tính tình Dao Dao tốt, nhưng các em nhất định phải nghe lời một chút, đừng chọc tức em ấy nha."
Nhìn bóng lưng Ngữ Điệp rời đi, có người khinh thường nói: "Chảnh cái quỷ gì, chỉ là hai con nhóc, có cái gì hay mà dám đắc ý? Không phải chỉ có một con thú biến dị lợi hại sao. Nếu thật sự đánh, bọn họ làm sao đánh thắng tao?"
Sau khi người nọ nói xong mới phát hiện có không ít người biểu lộ quái dị nhìn nó, thậm chí có ý người dường như còn đồng tình với nó.
Làm cái gì vậy!
Nó sờ sờ mặt, hỏi Dịch Thần: "Nhìn tao làm gì vậy? Trên mặt tao dính dơ à?"
"Không có việc gì, chỉ cảm thấy mày rất có dũng khí." Dịch Thần biểu lộ cực kỳ chân thành tha thiết nói với nó.
"Đúng vậy anh em, bái phục mày rồi, nói ra tiếng lòng của chúng tao." Vu Mặc vỗ vỗ bả vai bé trai, thành khẩn nói: "Nếu như ngày mai mày có thể đại biểu nói thay chúng tao, chúng tao đều rất cảm kích mày đấy!"
"Đúng vậy, người anh em cố gắng lên!" Một ít người biết rõ nội tình nhao nhao ồn ào, giựt giây nó ngày mai nói thẳng ra.
Diêu Tuấn Sinh vốn muốn nói cái gì, về sau nghĩ nghĩ, lại lặng lẽ lui một bước.
Nói miệng không bằng chứng, nó vẫn không quá tin tưởng bọn Vu Mặc nói trước đó, có người nguyện ý xuất đầu thử cũng không tệ.
Đang nghĩ ngợi lung tung, lại nhìn thấy bọn Lạp Mông không tham gia với bọn nó mà dẫn theo người của mình đi ra xe quân đội, đó là xe chở bọn nó trở về trường học.
"Lạp Mông!"
Diêu Tuấn Sinh bước lên phía trước gọi cậu: "Vừa rồi cảm ơn mày đã cứu Tiểu Hiên, nó mới thức tỉnh dị năng không bao lâu, dị năng còn không quá quen thuộc, thật sự cảm ơn các cậu rồi."
"Không có việc gì."
Lạp Mông lắc đầu, cảm thấy không có gì.
"Thế... tao có thể hỏi thăm một vấn đề không?"
"Vấn đề gì?"

"Các người quen với cô bé Dao Dao kia sao? Cô bé đó thật sự rất lợi hại?"
Nghe đến tên Ôn Dao, mặt Lạp Mông có chút nóng lên, cũng may bởi vì màu da đen, nên cũng không nhìn ra có gì khác biệt.
Cậu ho nhẹ hai tiếng, gật gật đầu: "Ừm, vô cùng lợi hại."
"Vậy các người có biết tại sao hay không?"
Diêu Tuấn Sinh hiếu kỳ rồi, thấy Lạp Mông dễ nói chuyện như vậy, nhịn không được hỏi thăm thêm.
"Cô bé đó đã cứu chúng tôi."
Nói xong lời này, Lạp Mông không nói tiếp nữa, dẫn theo những đứa trẻ tộc Bạc Nhĩ khác rời đi, Diêu Tuấn Sinh ở sau lưng gọi hai tiếng cũng không quay đầu lại.
"Ân nhân cứu mạng à..."
Diêu Tuấn Sinh thu hồi ánh mắt, hai tay ôm ngực thào lẩm bẩm: "Như vậy xem ra, có lẽ thật sự rất lợi hại rồi..."
Ngày hôm sau, trường học cũng không có phái xe chở bọn nó chạy đến đây, mà để một binh sĩ dẫn theo bọn nó chạy bộ đến đây.
Phải biết, trường học cách sân huấn luyện cũng không gần à nha!
Hơn mười km đó!
Bọn chúng quả thật muốn mắng người rồi, nhưng đêm qua hiệu trưởng đã nói cùng bọn chúng, phải nghe lời cô bé ngày hôm qua... bằng không đuổi học, không có nửa điểm thương lượng.
Chờ bọn chúng mệt chết người chạy đến đây, phát hiện phía trước bãi đất trống trên sân huấn luyện xếp đặt không ít chậu lớn che khuất.
Tuy không nhìn thấy rỏ bên trong chứa thứ gì, nhưng từng mùi thơm nồng nặc tiến vào mũi bọn chúng, khiến cả đám vốn bịnh đói kêu vang lúc này càng kêu gọi hết sức vui sướng rồi.
Mà Ôn Dao đang cùng Ngữ Điệp ngồi ở một cái bàn trước, từ tư ăn sáng, mà ngay cả Tiểu Tiểu cùng Mạn Mạn ngồi ở bàn bên kia, ôm một khối tinh thạch liếʍ ɭáp̠.
Chờ bọn chúng xếp đội ngũ ngay ngắn, binh sĩ dẫn bọn chúng đến đứng chào Ôn Dao, trước bọn chúng gạt sang một bên.
Mùi hương của từng món trên quán ăn, không ngừng chui vào mũi bọn chúng, rất nhanh trong sân huấn luyện không ngừng vang lên tiếng "Ọt ọt" nối tiếp nhau, dường như đang diễn tấu nhị âm vậy.
Ngữ Điệp vừa cố nén cười, vừa cố gắng giữ gương mặt mình càng thêm tự nhiên, không đã cười một tràng rồi.
Dao Dao thật sự rất hắc rồi, nào có bắt nạt người khác như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.