Nhìn một đám người trước mắt ánh mắt tràn đầy khẩn cầu, Tiết Hàng rơi vào thế khó.
Nhiệm vụ của hắn cũng không bao gồm cứu trợ người sống sót ven đường, thậm chí cứu được còn có thể sẽ có nguy hiểm nhất định, dù sao hắn còn không xác định được những người trước mắt này có bao nhiêu người là dị năng giả.
Nhưng làm như không thấy cũng không thể nào làm nổi, dù sao người giám hộ dân quả thật là nghĩa vụ của quân nhân.
Tiết Hàng trầm tư thật lâu, cuối cùng đồng ý cho bọn hắn đi theo đằng sau.
Đám người kia vui đến phát khóc, ôm cùng một chỗ khóc rống lên, không ngừng nói cảm ơn với Tiết Hàng.
"Không nghĩ tới trong tận thế vẫn còn có người tốt, quân nhân của quốc gia chúng ta quả nhiên vĩ đại nhất đấy!"
Người đàn ông cầm đầu hai mắt đỏ bừng, hắn lau khóe mắt, cảm khái vô hạn.
Tiết Hàng để binh lính phía sau cầm đến một ít thịt khô và nước đến, còn có một thùng xăng.
Tuy không nhiều lắm, nhưng tiết kiệm để đến được căn cứ Hoa Nam hoàn toàn không vấn đề đấy.
Người đàn ông đầu lĩnh kia để ba người mang theo xăng đi khởi động xe trước, những người khác lại đứng nguyên tại chỗ chờ đợi.
Người đàn ông cẩn thận từng li từng tí nhìn binh sĩ còn chưa buông súng xuống, sau đó cười lôi kéo làm quen với Tiết Hàng: "Trưởng quan, tôi tên là Trịnh Trạch Giai, không biết nên xưng hô với ngài thế nào?"
"Tiết Hàng, không cần gọi trưởng quan, tôi chỉ là tiểu đội trưởng."
"Ah ah, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-on-dao/1085078/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.