Chương trước
Chương sau
Núi Mạt Lạp, từng ngọn núi đồ sộ đột ngột mọc lên từ dưới mặt đấy, trên núi cây xanh trở thành bóng râm, ngẫu nhiên còn nghe được tiếng thú gào rú từ nơi xa xa.
Trong khe hẹp núi sâu, từng luồng khí màu trắng mờ mịt bốc lên, như một tấm màn che lụa mỏng kỳ lạ.
Nước sông màu xanh đậm uốn lượn trong khe vực, sau đó chảy vào hồ nước màu xanh lá.
Hồ nước nhộn nhạo, ba quang lăn tăn, ngẫu nhiên có bầy cá nhảy lên khỏi mặt nước, phá vỡ sự yên tĩnh trên mặt hồ, tất cả đều lộ ra vẻ đẹp yên bình.
Một ngọn núi không ngờ trên núi, lại có tiếng người huyên náo, tiếng đinh đinh đang đang không dứt bên tai, đúng là các binh sĩ khí thế ngất trời đang đào mỏ.
Trên đất trống chất đầy tinh thạch hơi mờ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi cũng phát ra hào quang chói mắt.
Chiếc xe tải chở hàng bên cạnh nhanh chóng tràn đầy, Lâm Hạo chuẩn bị chất một nửa xe liền cho người mang về căn cứ, mà những người khác tiếp túc chất đầy những chiếc xe còn lại.
Bởi vì lần này nhân số bọn họ mang đến không tính quá nhiều, cho nên ngay từ đầu Lâm Hạo hỏi Ôn Dao có thể ở lại vài ngày hay không, đến lúc đó cùng trở về với nhóm xe tải đầu tiên.
Ngược lại Ôn Dao cũng không sao cả, nơi này năng lượng tràn đầy, địa phương rộng rãi, Ôn Dao lại có thể luyện tập dị năng một chút, thuận tiện nghiên cứu vật trước đó mình lấy được trong huyệt động.
Bây giờ Ôn Dao đang ngồi ở một chỗ bằng phẳng nơi vách núi, từ nơi này có thể nhìn thấy bóng dáng bọn Lâm Hạo trên một ngọn núi khác.
Cách đó không xa vợ chồng kim điêu đang huấn luyện Trường Phong những kỹ năng nó cần học, mặc dù tiểu gia hỏa còn chưa biết bay, nhưng các động tác cũng học ra hình ra dạng rồi đấy.
Trong rừng rậm năng lượng ổn định không ít, hùng điêu cũng mang theo vợ con bay tới, chuẩn bị huấn luyện Trường Phong ở chỗ này.
Ôn Dao lấy ra rễ cây hình cầu kia từ trong không gian, những rễ cây kia sau khi bị chém đứt, mất đi liên hệ với đại thụ nên nhanh chóng chết héo rồi.
Nhưng trong tay Ôn Dao vẫn còn chút ít rễ cây vẫn còn hoàn hảo như lúc ban đầu, dường như còn chưa mất đi sự sống.
Hình cầu này có đường kính gần hai mét, bên trên có rễ cây giao thoa quấn quanh.
Ôn Dao xoay nó một vòng, Ôn Dao đã dùng tinh thần lực xem qua rồi, chỗ sâu nhất có một đồ vật vuông vức, nhưng vật kia lại có thể ngăn cả tinh thần lực, ngoại trừ có thể cảm giác được ngoại hình của nó, căn bản lại không biết bên trong là cái gì.
Ôn Dao quyết định đào mở nó ra, nhưng nghĩ lại trình độ cứng rắn của rễ cây này, Ôn Dao yên lặng móc ra súng tinh năng.
"Cố Thuận, cậu nhìn cái gì đấy? Tập trung tuần tra đi."
Một binh sĩ đụng đụng chiến hữu bên cạnh hắn, trong rừng rậm này có không ít nguy hiểm đâu đấy, làm sao lại thất thần ra rồi?
"Cậu nhìn xem, có phải Dao Dao hay không?"
Binh sĩ giơ tay lên chỉ về hướng vách núi đối diện, chỗ đó có một thứ hình cầu cực lớn, bên cạnh hình cầu còn có một bóng người nho nhỏ.

"Cậu lại nhìn, cái kia... hình như là súng tinh năng..."
Bóng người nho nhỏ kia lùi về phía sau mấy bước, sau đó giơ tay lên, từ trong tay Ôn Dao bắn ra một luồng ánh sáng trắng chói mắt, ánh sáng trắng chạm vào hình cầu, lập tức có một phần biến mất.
"Uh... chúng ta đi thôi, đừng xem."
Bọn họ cũng đã từng thấy súng tinh năng, thậm chí còn được sờ qua, nhưng bởi vì vấn đề số lượng, bây giờ trừ đội trưởng cùng binh sĩ nổi bật, đa phần mọi người chỉ có thể trông mà phát thèm.
Nhưng bây giờ, bọn họ thấy được một hành vi thổ hào!
Đây là cầm súng tinh năng xem thành súng đồ chơi mà!
Nhìn nữa bọn họ sẽ thù giàu, nên tốt nhất vẫn không xem nữa, đàng hoàng mà tuần tra thôi.
Ôn Dao thả súng tinh năng xuống, bây giờ toàn bộ hình cầu đã bị nạo hơn một phần ba, có chút khe hỡ lộ ra mặt kim loại gỉ sét.
Ôn Dao đến gần nhìn nhìn, sau đó đưa móng tay ra sờ sờ, bề ngoài mặt gỉ sét bị móng tay vạch ra một dấu vết, lộ ra màu trắng bạc.
Ôn Dao nhíu mày, xem bộ dạng như vậy, giống như mặt ngoài của kim loại nào đó hợp thành, hơn nữa hẳn là sản phẩm của con người chứ không phải tự nhiên.
Bị rễ cây thực vật bao bọc trong bao lâu, bề ngoài đã xảy ra biến hóa thế này.
Cái này ở đâu ra? Chẳng lẽ lại có người thả ở đây hay sao?
Mục đích gì? Thứ này có tác dụng gì?
Đầu Ôn Dao đầy nghi vấn không thể nào giải đáp được, chỉ có thể trước lấy thứ đó ra hoàn toàn.
Không tốn phí bao nhiêu thời gian, xuất hiện trước mặt Ôn Dao đúng là hộp kim loại hình lập phương vuông vức, cao khoảng 80cm, bên trên còn dính chút rễ cây.
Ôn Dao đi chung quanh nó một vòng, ở trong ngõ ngách phát hiện một ký tự nhô lên.
Để sát vào xem xét, Ôn Dao không nhận ra một chữ, có chút giống chữ cái Anh văn, nhưng lại có kinh ngạc rất lớn.
Chẳng lẽ là văn tự của dân tộc hay quốc gia nào đó sao?
Nhưng, làm sao giống như đã gặp ở nơi nào rồi?
Ôn Dao chống cằm bắt đầu suy nghĩ, rất nhanh Ôn Dao đã nhớ gặp ở nơi nào rồi.

Tay phải vừa trở, trong lòng bàn tay xuất hiện một vòng tay kim loại màu đen.
Đây là trước đó lấy được ở một con Zombie, Ôn Dao suy đoán hẳn là kiệt tác tâm phúc của người nào đó chế tạo thành trang sức, đáng tiếc năng lượng đã bị hao hết, hơn nữa cũng không tìm thấy nơi nào bổ sung năng lượng, chỉ đành nhét vào trong không gian không để ý đến.
Hiện tại, Ôn Dao chỉ dọc theo bên trong vòng tay tìm tòi cẩn thận, rất nhanh cũng cảm giác được mấy điểm nhỏ nhô lên.
Dùng tinh thần lực cẩn thận quan sát, lại phát hiện mấy điểm nhọ này cũng là ký tự lạ lẫm này, trong đó có mấy phương pháp chế tạo rất tương tự với đồ vật hộp kim loại kia.
Chẳng lẽ hai thứ này cùng một chỗ hay sao? Cả hai có quan hệ gì?
Chân mày Ôn Dao càng nhíu càng chặt, Ôn Dao không xác định hộp kim loại này ở bên trong rễ cây chờ đợi hết bao lâu, là trước tận thế đã có hay là sau tận thế mới bị cây biến dị bao bọc, nhưng Ôn Dao biết rõ, theo lý mà nói trên trái đất không có những vật thế này.
Đương nhiên, cũng có khả năng là những người khác bí mật nghiên cứu chế tạo.
Nhưng, trước kia Ôn Dao không có việc gì liền dụng tinh thần lực theo hệ thống mạng internet đi dạo loạn khắp nơi, Ôn Dao chưa từng nhìn thấy những vật này.
Thật sự càng ngày càng khó hiểu, Ôn Dao lắc đầu, tiếp tục nghiên cứu, lại phát hiện có một góc cạnh khác khác.
Chỗ đó chắc là do trước đó bị nứt tạo thành một khe hở, có mấy rễ cây từ trong đầu này chui vào trong, sau đó lấp đầy khe hở này đấy.
Trước đó, cây đại thụ này có lẽ dựa vào mấy rễ cây này mới có được năng lượng bên trong?
Ôn Dao đưa tay phải ra, còn chưa đụng để rễ cây đã rụt trở về.
Không được, có chút không đúng.
Cây đại thụ kia dựa vào cái này có thể ảnh hượng năng lượng ổn định, như vật thứ bên trong hộp kim loại này có khả năng cũng có ảnh hưởng, hơn nữa nói không chừng phạm vi ảnh hưởng càng lớn hơn.
Bây giờ Ôn Dao hoàn toàn không biết gì về thứ này, tùy tiện hành động nói không chừng sẽ có hậu quả không tốt.
Ôn Dao càng nghĩ, cuối cùng quyết định vẫn để xuống.
Trước mắt trong tay Ôn Dao cũng không có nhiều thứ, tình huống cụ thể còn không biết, có một số việc vẫn nên cẩn thận xem xét tốt hơn.
Tiếp đó, những vật này tính lại còn có thể sắp xếp lại, trước mắt còn rất nhiều thứ trọng yếu hơn so với nó.
Ôn Dao hiểu rõ ràng nên một lần nữa thu hộp kim loại vào trong không gian, có nhiều thứ không gấp được, cần nhiều thời gian hơn.
Trong vòng vài ngày còn lại, Ôn Dao đều đắm chìm trong minh tưởng cùng tu luyện dị năng, có đôi khi cũng rèn luyện thể năng.
Rất nhanh bọn Lâm Hạo đã chất đầy bảy tám chiếc xe, cũng là lúc trở lại căn cứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.