Lần này Lâm Hạo là người dẫn đội, là một trong những đội trưởng Ôn Minh bổ nhiệm, Lâm Hạo là một dị năng giả hệ mộc, cấp dưới của hắn đa phần là dị năng hệ mộc và hệ thổ, sau đó cộng thêm một vài tổ hợp dị năng của hắn. Lần này trước lúc xuất phát hắn đã đi hỏi thăm các binh sĩ từng đi qua Trác Sơn, hiểu được một vài chuyện cần chú ý, chủ yếu mang theo đều là dị năng giả hệ thổ và hệ mộc, sau đó dị năng khác chỉ dẫn theo mấy người. Dị năng giả không gian trong căn cứ đa phần đều đi Trác Sơn, bọn họ phải nhanh chóng đào cho xong tinh thạch ở Trác Sơn mới được. Hơn nữa ngoại trừ nhiệm vụ đào tinh thạch, bọn họ còn có nhiệm vụ khác —— tận hết khả năng thu thập thực vật biến dị hữu dụng, đặc biệt những thực vật biến dị đã biết có thể chế tạo thành thuốc khôi phục thể lực, đây là yêu cầu cần thiết của căn cứ đấy. Nghe tin Ôn Dao cuối cùng đã đi ra, hắn thở dài nhẹ nhõm. Lúc nhận được nhiệm vụ hắn đã lấy tốc độ nhanh nhất xuất phát, trên đường đi cũng không ham chiến, dọc đường còn gặp bọn người Thiệu Văn, đợi đến khi đuổi đến đây, lại chỉ thấy Ngữ Điệp một mình ở chỗ này, vừa hỏi, Ôn Dao lại tiến vào trong. Lâm Hạo nghe Thiệu Văn nói một ít tình hình trong cánh rừng rậm này, biết rõ cánh rừng này không ổn, tốt nhất không nên tùy tiện tiến vào, cộng thêm Ngữ Điệp cũng muốn bọn hắn đợi một chút, Lâm Hạo đành để bọn họ tạm dựng doanh trại ở đây. Kết quả đợi suốt một ngày cũng không thấy bóng dáng, hơn nữa theo như lời Ngữ Điệp Ôn Dao đi vào đó, tính ra đã ba ngày rồi. Lâm Hạo cảm thấy đợi đến đến cuối ngày, nếu như còn không ra, hắn sẽ dẫn người lên núi tìm người rồi. Cũng may buổi sáng hôm nay Ôn Dao đã đi ra, tư lệnh Tề từng một mình nói với hắn, xem như bọn hắn mọi người đều chết, tinh thạch không có, cũng phải cam đoan Ôn Dao không có việc gì. Hắn đi đến trước, để đám binh sĩ vây quanh Ôn Dao đều đi huấn luyện, chính mình dẫn Ôn Dao đi trở về. Ven đường dựng mấy chiếc lều vải giản dị, trên đống lửa đang nướng thịt nướng, đôi mắt Trường Phong - trông mong mà đứng ở một bên nhìn, sợ ngọn lửa nên không dám tiến lên phía trước, lại không nỡ đi xa mùi thơm thịt nướng, nước miếng đều muốn chảy ra rồi. Nhìn thấy Ôn Dao, nó hưng phấn kêu vang một tiếng, mở ra đôi cánh đánh tới Ôn Dao, cầu ôm một cái. Ôn Dao đưa tay ngăn cản nó, bởi vì ăn ngon, Trường Phong lớn lên rất nhanh. Hiện tại mặc dù lông vũ của nó không xinh đẹp bằng cha mẹ, nhưng màu sắc đã biến thành màu nâu đậm, không còn là màu xám tro như trước kia. Lúc đứng, đã cao gần 50 cm, chỉ ngắn ngủn mười ngày, nó đã cao thêm 10cm, tốc độ này thật sự có chút dọa người. Bây giờ thân thể tròn vo thêm, Ôn Dao thật đúng là ôm không nổi nó. Nhưng... Ôn Dao đánh giá Trường Phong từ trên xuống dưới, thân hình mập mạp này cộng thêm bụng nhỏ tròn trịa, đối với việc nó có thể bay lên hay không thật hoài nghi quá.
Đôi cánh nhỏ này có thể kéo nổi hay không à? Trường Phong không biết Ôn Dao lén lút nghĩ xấu xa, bị Ôn Dao từ chối ôm nó liền ôm đùi Ôn Dao, không cho Ôn Dao đi. Đối với thằng nhóc này, Ôn Dao đã có kha khá kinh nghiệm, Ôn Dao lấy ra thịt khô còn thừa lại một miếng trước đó trả bọn Lạp Mông, quơ quơ trước mặt Trường Phong. Lực chú ý của Trường Phong lập tức bị thịt khô hấp dẫn, đôi đồng tử màu lam của nó chuyển động cao thấp trái phải theo động tác của Ôn Dao, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Dao chiêm chiếp kêu to, cánh cũng buông lỏng chân Ôn Dao ra, phịch nhảy lên trên, muốn cắn thịt khô kia. Ôn Dao trêu chọc nó không kém lắm, mới đem thịt khô ném đi, Trường Phong lập tức như một trận gió xông ra ngoài theo hướng thịt khô. Động tác kia, tốc độ kia, một chút cũng không bị thân hình mập mạp của nó ảnh hưởng, hoàn toàn chính là con chim béo linh hoạt. Trường Phong trực tiếp vọt tới phía trước thịt khô, thân hình hình cầu linh xảo, ngẩng đầu há to miệng, một giây sau, thịt khô chính xác rơi vào trong miệng Trường Phong. Nhìn Trường Phong suиɠ sướиɠ ngậm thịt khô đi sang một bên ăn uống, Ôn Dao gật gật đầu, tốc độ này không tệ, xem ra nó cũng kế thừa dị năng hệ phong của cha mẹ nó rồi. Đến lúc đó nếu như bay không nổi, liền bắt nó giảm cân một chút cho bớt mập! Mắt thấy tất cả khóe miệng Lâm Hạo có chút co rút, nghe nói con điêu nhỏ này là của đoàn trưởng đấy, bộ dạng ngốc manh thế này hoàn toàn không hợp với khí thế của đoàn trưởng! Không phải nói vật nuôi đều giống theo chủ nhân sao?! Chẳng lẽ sủng vật của đoàn trưởng không phải nên uy vũ bá khí sao, giống như Đại Hoàng vậy đó, tại sao lại là một con chim béo ngu xuẩn ngốc manh thế này? Dẫn theo Ôn Dao tiến vào lều vải, Lâm Hạo rút ra một tấm bản đồ từ nơi hẻo lánh, sau khi trải rộng ra bắt đầu hỏi thăm Ôn Dao vị trí mỏ tinh thạch. Bởi vì lần này bọn hắn chỉ mang theo hai dị năng giả không gian, hơn nữa không gian của bọn hắn đều để vật tư sinh hoạt cùng vũ khí, cho nên bọn hắn phải đem theo hơn mười chiếc xe quân dụng lái vào trong rừng rậm. Cánh rừng rậm này có thảm thực vật tươi tốt, càng có không ít cổ thụ cao lớn và biến dị, Lâm Hạo cần phải tìm được một con đường thuận tiện để đi. Sau khi xác định cụ thể địa điểm, Ôn Dao liền đi ra lều vải, mà Lâm Hạo lập tức gọi đến mấy dị năng giả hệ mộc và binh lính xây dựng sữa chữa, bắt đầu bàn bạc lộ tuyến áp dụng cụ thể. Vừa ra lều vải, Ôn Dao chỉ nghe thấy tiếng kêu chiêm chiếp của Trường Phong, tiếng kêu kia mang theo chút ít đáng thương. Quay đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh, đã nhìn thấy bên trong ổ tạm thời của kim điêu, hùng điêu đang huấn luyện Trường Phong đứng thẳng một chân. Tuy hiện tại Trường Phong không thể bay, nhưng đi đường cùng nhảy lên một chút vấn đề cũng không có, tốc độ bình thường nhanh hơn kim điêu rất nhiều.
Vì vậy, hùng điêu cảm thấy đây là lúc dạy Trường Phong học tập kỹ năng nên có của kim điêu bọn chúng rồi. Kỹ năng chân sau đứng thẳng này đối với kim điêu ngày sau săn mồi, bắt con mồi rất trọng yếu. Bởi vậy, hùng điêu một lần nữa mang Trường Phong về tổ chim, yêu cầu nó luyện tập đứng thẳng một chân. Ngay từ đầu Trường Phong cảm thấy chơi rất vui, nó thu hồi móng trái dùng móng trái một mình đứng thẳng, ngay từ đầu lung la lung lay kiên trì không được vài giây, nếu như không đứng vững còn có thể ngã lăn ở trong tổ chim. Về sau theo thời gian trôi qua, luyện tập không ngừng xâm nhập, thời gian có thể kiên trì càng ngày càng dài, nhưng lúc này Trường Phong lại mất đi hứng thú, muốn cho hùng điêu dẫn nó bay xuống phía dưới chơi. Hùng điêu cự tuyệt, kiên trì bắt Trường Phong tiếp tục huấn luyện. Bởi vì nguyên nhân lúc lột xác, tuy huyết mạch tự nhiên thân cận làm cho Trường Phong đối với vợ chồng kim điêu rất là thân mật. Nhưng ở trong mắt nó, Ôn Minh mới là "Ma ma", nó đối với vợ chồng kim điêu chỉ có sự thân thiết của đồng loại chứ không phải cha mẹ. Cho nên Trường Phong đối với hùng điêu cũng không có sự sợ hãi, cũng không quá nghe lời, chiêm chiếp ồn ào đòi xuống dưới. Tuy hùng điêu yêu thương con, nhưng đối với việc huấn luyện Trường Phong lại không chịu nhả ra, thấy Trường Phong không nghe lời như thế, dưới sự giận dữ nó đuổi Trường Phong ra ngoài tổ chim trên nhánh cây, bắt Trường Phong phải đứng thẳng một chân trên nhánh cây. Lúc này Ôn Dao nghe được đúng là lúc Trường Phong bởi vì bị bức bách luyện tập mà phát ra tiếng kêu đáng thương. Trường Phong kêu cả buổi với hùng điêu, phát hiện tâm tư đối phương cứng như bàn thạch, không có chút ý tứ thay đổi chủ ý, đang lúc chuẩn bị từ bỏ thì nhìn thấy Ôn Dao vừa mới đi ra. Nó lập tức hưng phấn vỗ cánh một cái, động tác trên phạm vi lớn này khiến Trường Phong đang đứng thẳng một chân thiếu chút nữa té nhào xuống. Sau khi ổn định thân thể, dưới cái nhìn soi mói của hùng điêu, Trường Phong thay đổi một chân đứng thẳng, sau đó bắt đầu bán đáng thương với Ôn Dao. Ôn Dao nhìn thoáng qua liền quay đầu, chuyện dạy dỗ con cái này Ôn Dao không tham dự vào. Trường Phong cứ như vậy trơ mắt nhìn Ôn Dao càng chạy càng xa... Phản đồ! Trường Phong tức giận! Nó quyết định sau này không nói lý với "Vú em" này nữa! Thế mà thấy chết không cứu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]