Chương trước
Chương sau
Nửa ngày Dư Khiên không lên tiếng, sau khi hít sâu mấy hơi, mới trả lời lại: "Thầy biết rõ, Y Toa, em đi chăm sóc những đứa trẻ khác, thầy muốn yên tĩnh một mình."
Giọng nói của hắn khàn khàn trầm thấp, mang theo tiếng mũi đầy áp lực.
"Vậy được rồi, thầy nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta không quấy rầy. Có điều, thầy, Dao Dao..."
"Thầy biết rõ..." Dư Khiên cắt ngang lời Y Toa nói: "Thầy biết chuyện này không liên quan đến em ấy, thầy biết."
Thấy Dư Khiên như vậy, trong lòng Y Toa cũng không chịu nổi, cô đã nghe Lạp Mông kể lại chuyện vừa rồi, biết rõ cách làm của Dao Dao là đúng, nhưng cô cũng hiểu cảm nhận của thầy Dư.
Đợi đến lúc nghe được tiếng bước chân của Y Toa dẫn theo mấy đứa trẻ càng đi càng xa, tay trái Dư Khiên để bên người siết chặt, móng tay mấy ngày qua còn chưa cắt bấu chặt vào trong lòng bàn tay, máu tươi từ từ rỉ ra.
Bây giờ trong lòng Dư Khiên rối loạn, một bên hắn biết rõ không nên trách cứ Ôn Dao, lúc ấy cô bé vội vã xông ra ngoài như vậy, nhất định Lâm Lâm làm bị thương người quan trọng của cô bé rồi.
Nhưng sâu trong lòng hắn không nhịn được có chút oán hận, cô bé đã hủy đi hy vọng cuối cùng của hắn.
Trong đầu Dư Khiên lộn xộn lắm, giống như suy nghĩ rất nhiều, lại không có điều gì như ý muốn.
Một lát sau, một lần nữa hắn nghe được tiếng bước chân rất nhỏ đi về phía hắn.
Cho rằng Y Toa lại trở về, Dư Khiên ồm ồm nói: "Y Toa em không cần lo lắng, thầy không có việc gì."
Nhưng tiếng bước chân kia dừng lại bên cạnh hắn, tiếp đó cũng không mở miệng nói chuyện.
Ý thức được không đúng Dư Khiên dời tay, lại nhìn thấy Ôn Dao đứng đó từ trên cao nhìn xuống hắn.
Hoàn cảnh phản quang cộng thêm cận thị, Dư Khiên nhìn không rõ gương mặt Ôn Dao, nhưng hắn có thể cảm giác được đôi mắt to ngăm đen kia đang nhìn chằm chằm vào hắn, dường như có thể xuyên thấu suy nghĩ trong đáy lòng của hắn, tất cả đều không có chỗ nào che dấu.
Dư Khiên bối rối xoa xoa con mắt, ngồi lên lộ ra nụ cười khó coi với Ôn Dao mà xoa xoa con mắt, ngồi xuống hướng ôn ngọc lộ ra một cái khó coi khuôn mặt tươi: "Dao Dao sao em lại tới đây?"
Ngay sau đó hắn lại nhớ ra cái gì đó, lập tức xin lỗi với Ôn Dao: "Dao Dao, thực xin lỗi, hôm nay tôi quá sốt ruột, nói không ít lời khó nghe, em đừng để trong lòng, tôi biết rõ chuyện này không thể trách em được."
Dư Khiên còn không biết hắn ngủ mê hai ngày, cho rằng bọn họ còn chưa đi ra khỏi rừng rậm.
Thấy Ôn Dao yên lặng nhìn chăm chú vào hắn, Dư Khiên dần dần cười không nổi nữa, cả người nhìn có vẻ u ám.
"Tôi biết rõ chuyện này không trách em, nhưng trong lòng tôi rất khó chịu, cho nên, có thể cho tôi chút thời gian được không? Cũng xin em cách tôi xa xa một chút, tôi thật sự xin lỗi."
Nhìn thấy Ôn Dao trong đầu hắn không nhịn được nhớ đến cảnh tưởng Lâm Lâm ngã xuống kia, nhớ lại khoảng thời gian mình và cô ấy ở bên nhau, cũng nhịn không được oán hận cô bé.
Ôn Dao không trả lời, chỉ là đưa tay phải về phía hắn, trong lòng bàn tay có một viên tinh hạch màu xanh da trời.
Dư Khiên vốn sợ run lên, sau đó kịp phản ứng, hắn run rẩy đưa ra hai tay, giữ viên tinh hạch kia trong lòng bàn tay, đặt ở trên ngực.
Nhìn Dư Khiên đắm chìm bên trong đau thương, Ôn Dao nghĩ lại vẫn mở miệng nói: "Người biến đổi thành Zombie đã sớm chết rồi, chiếm cứ thân thể bọn họ đã không còn là bản thân bọn họ nữa."
Dư Khiên ngẩng mạnh đầu lên, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng Ôn Dao xa dần.
Cô bé... Đây là biết rõ tính toán của hắn rồi sao?
Trở lại bên đống lửa chổ Thiệu Văn các cô bên này, Thiệu Văn tới tìm Ôn Dao thương lượng hành trình ngày mai.
Vừa ra ngoài Ôn Dao đã liên lạc với Tề Cảnh Huy, biết rõ Ôn Dao không có việc gì, cũng đã tìm được mỏ tinh thạch, Tề Cảnh Huy rất cao hứng.
Vốn anh có ý định để bọn người Thiệu Văn đi theo Ôn Dao, đợi ở nơi này để anh phái nhân viên khai hoang qua, kết quả vừa nghe Ôn Dao tìm được một vài người sống sót, hơn nữa đều là đứa trẻ có dị năng, Tề Cảnh Huy lập tức thay đổi chủ ý.
Hiện tại trẻ em quá ít, từng đứa đều rất trân quý, thậm chí căn cứ đã ban bố chính lệnh, nói trẻ con sinh ra căn cứ phụ trách nuôi dưỡng, hơn nữa phụ nữ có thai còn có phụ cấp, căn cứ cũng sẽ chiếu cố.
Nhưng số người mang thai trong căn cứ lác đác không có mấy, đến bây giờ đều không cao hơn hai mươi, so sánh nhân khẩu với căn cứ Hoa Bắc, tỉ lệ này thật sự quá thấp.
Ngoại trừ hoàn cảnh nguyên nhân, bản thân con người dường như cũng xảy ra vấn đề, càng ngày càng khó thụ thai, bây giờ một vài chuyên gia ở căn cứ Hoa Bắc đã bắt đầu nghiên cứu vấn đề này rồi.
Bởi vậy Tề Cảnh Huy rất xem trọng mười mấy đứa trẻ này, bảo Thiệu Văn các cô đưa bọn họ về căn cứ Hoa Nam, sau đó Ôn Dao lại cùng xuất phát với mấy người khai khoáng.
Sau khi Thiệu Văn nói cùng Ôn Dao sắp xếp của ngày mai, hỏi Ôn Dao có ý kiến gì không, không nghĩ đến Ôn Dao nói thẳng không đi cùng bọn họ.
"Em không đi cùng với nhóm bọn tôi sao?!"
Thiệu Văn kinh ngạc, Đại tiểu thư này lại muốn như thế nào?
Nhiệm vụ của bọn hắn chính yếu nhất chính là cô bé này nha!
Cô bé không quay về bọn họ làm sao được tính đã hoàn thành nhiệm vụ?

"Em có việc."
"Chuyện gì?" Thiệu Văn truy vấn.
Ôn Dao lại không nói, Thiệu Văn bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nghiêm túc giải thích với Ôn Dao: "Dao Dao, trước đó nhiệm vụ của chúng ta chính là xác nhận sự an toàn của em, bây giờ nhiệm vụ mang người tộc Bạc Nhĩ trở về, em mới là trọng yếu nhất, em không quay về, chúng ta làm sao có thể đi trước?"
"Em sẽ nói cùng bác Tề."
"Không phải vấn đề nói hay không nói, bây giờ tôi nhận được mệnh lệnh chính là dẫn em cùng bọn họ về căn cứ Hoa Nam, một người cũng không thể thiếu!"
Ôn Dao nhìn về phía Thiệu Văn, ánh mắt cô ấy đầy kiên định, xem bộ dáng sẽ không nhượng bộ, Ôn Dao thở dài, lấy ra mấy truyền tin chuẩn bị liên lạc cùng Tề Cảnh Huy.
Biết được Ôn Dao không trở lại, Tề Cảnh Huy cũng đã hỏi vấn đề giống như trước, đáng tiếc chuyện Ôn Dao không muốn nói ai cũng không thể hỏi ra kết quả.
Cuối cùng Tề Cảnh Huy đồng ý, vốn còn đề nghị để Thiệu Văn ở lại, nhưng Ôn Dao từ chối, lý do chính là mình không có tinh lực bảo hộ những người khác.
Thiệu Văn ngồi ở một bên khóe miệng co rút, lời này quá đâm vào tim rồi, nhưng cô không có cách nào phản bác, bởi vì đây là sự thật.
Cuối cùng hai bên đều lùi một bước, Ngữ Điệp ở lại, những người khác trở về.
Đã như vậy, vốn phải chờ Ôn Dao trở lại căn cứ rồi sắp xếp nhân viên khai khoáng quặng, bây giờ đã có thể sắp xếp luôn, sau đó chờ sáng ngày mốt lên đường.
Bởi vì sợ lần nữa mất đi liên hệ, người tiến vào tìm không thấy vị trí, Tề Cảnh Huy lại bảo Ôn Dao tìm một nơi có tín hiệu đặt máy nhận tín hiệu ở đó, thuận tiện định vị, sau đó dặn dò Ôn Dao luôn mang theo máy truyền tin.
Ngày hôm sau, bởi vì chỉ có hai chiếc xe quân đội không thể ngồi được nhiều người như vậy, Thiệu Văn lại bỏ ra một buổi sáng mang người chạy rất xa nhặt được hai chiếc xe trở về.
Sau khi ăn cơm trưa xong, bọn họ phải lên đường rồi, biết được Ôn Dao không cùng bọn họ trở về căn cứ Hoa Nam, bọn Y Toa đến tạm biệt cùng Ôn Dao, mà Dư Khiên càng hiểu lầm, tưởng rằng vì lời nói tối hôm qua của hắn, cho nên Ôn Dao mới không muốn cùng đi với bọn họ.
Dư Khiên tự trách không thôi, đợi bọn Y Toa lên xe, Dư Khiên chống gậy đi đến bên người Ôn Dao, ấp úng giải thích: "Dao Dao, em... em không cần như vậy, tối hôm qua tôi nói sai rồi, không nên yêu cầu em làm gì đấy, em cùng đi đi, hơn nữa tôi còn chưa cảm ơn em đã cứu bọn Lạp Mông nữa."
Sáng hôm nay, Lạp Mông đã kể rõ ràng với hắn chuyện xảy ra, thậm chí còn nói con Zombie kia thiếu chút nữa gϊếŧ bọn chúng rồi, nhất định không phải là cô Chu, bởi vì cô Chu sẽ không bao giờ tổn thương bọn chúng.
"Cho nên em cùng đi với chúng ta đi, thật muốn tránh đi cũng là tôi, làm sao có thể để em..."
"Suy nghĩ nhiều." Ôn Dao trực tiếp cắt ngang lời Dư Khiên, nhàn nhạt mở miệng: "Chú không trọng yếu như vậy."
"À?" Dư Khiên ngây ngốc, ý này là...
"Dao Dao có chuyện phải làm, thầy Dư, thầy nhanh lên xe đi, chúng ta phải lên đường rồi." Thiệu Văn đi tới giải thích nói, đồng thời thúc giục Dư Khiên nên nhanh chóng lên xe.
Chờ hắn cẩn thận đi từng bước, lúc này Thiệu Văn mới nói với Ôn Dao: "Dao Dao hai người các em phải chú ý an toàn nhiều hơn, không có gì bất ngờ xảy ra, hai ba ngày sau những người kia sẽ đến đây, đến lúc đó còn cần em dẫn đường đấy."
Chờ sau khi bọn họ rời đi, Ngữ Điệp ở một bên tò mò hỏi: "Dao Dao, chúng ta muốn đi đâu?"
Ôn Dao không trả lời, cúi đầu nhìn về phía cánh tay Ngữ Điệp, chỗ cánh tay trước đó bị Zombie biến dị làm bị thương, thời điểm Ngữ Điệp được đổi về đã chịu đau rất lâu mới bình phục.
Thấy ánh mắt Ôn Dao dừng trên cánh tay của mình, Ngữ Điệp vội mang bàn dấu ra sau lưng: "Không có việc gì không có việc gì, hiện tại không đau, chị Thiệu Văn đã cho chị thuốc, tốt hơn nhiều rồi."
Ngữ Điệp không nói thật, làn da nơi đó bây giờ giống như bị tạt acid vậy, cũng may phạm vi không lớn, cộng thêm mặc áo tay dài, nên nhìn không ra.
Trước kia còn có thể làm phẫu thuật cấy da, nhưng bây giờ tài nguyên chữa bệnh thiếu thốn như vậy, nào có tài nguyên làm cái này cho cô.
Cũng may Ngữ Điệp đã hiểu rõ, cảm thấy có thể còn sống sót đã rất may mắn rồi, một chút vết thương nhỏ này so với trong chiến đấu đứt tay đứt chân thậm chí mất mạng đã may mắn hơn rất nhiều.
"Chị ở lại đây."
"Hả? Chị không đi sao?"
Ngữ Điệp ngây người, cô thật vất vả mới đến đây, lại không dẫn theo cô đi cùng!
"Chị ở đây đợi bọn hắn."
"Chị đi cùng em, như vậy có thể chiếu ứng lẫn nhau."
Ngữ Điệp có chút không yên lòng, nhưng Ôn Dao nhàn nhạt liếc nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy ghét bỏ.
Được rồi, cô biết rõ chính mình yếu, đã có Tiểu Ảnh nên mới lợi hại thêm một chút, lần này thiếu chút nữa Tiểu Ảnh bị thua, nhưng có thể không cần trực tiếp như vậy hay không!
Không có cách nào, cuối cùng Ngữ Điệp vẫn ở chỗ này đợi Tề Cảnh Huy phái người đến, mà Ôn Dao lập tức leo lên lưng hùng điêu.
Dưới sự hấp dẫn của tinh thạch, hùng điêu cõng Ôn Dao, từ trên bầu trời bay đi vào chỗ sâu trong rừng rậm.

Lần này Ôn Dao thay đổi một phương hướng, bảo hùng điêu bay về hướng có hơi thở hỗn loạn nhất, Ôn Dao muốn nhìn xem nơi này đến tột cùng có cổ quái gì, làm cho năng lượng nơi này không ổn định như thế.
Bằng không đến lúc đó người của Tề Cảnh Huy đến, tiến vào cánh rừng nói không chừng lại xảy ra vấn đề gì.
Tốc độ hùng điêu cực nhanh, mới đó đã bay hơn một giờ, Ôn Dao liền phát hiện chỗ mục tiêu.
Chỗ đó, năng lượng vô cùng táo bạo, mắt thường có thể nhìn thấy sương mù xám trắng bao phủ một vùng, từ từ khuếch tán bốn phía.
Giữa trung tâm sương mù có một gốc cây đại thụ cao ngất, trong sương mù nhìn không thấy rõ hình dáng, nhưng xuyên thấu qua sương mù có thể nhìn thấy thấp thoáng cành lá rậm rạp kéo dài không ngừng vươn ra phía ngoài, còn cao lớn hơn những ngọn cây khác, có thể đoán ra hình thể của nó cực lớn đến thế nài.
Quái dị nhất chính là, chu vi mấy trăm mét chung quanh nó cây cối đều héo rũ, chỉ để lại thân cây trụi lụi đứng sững trong sương mù, nhìn càng có vẻ âm trầm quỷ dị.
Hùng điêu chết sống đều không muốn đến gần chỗ đó, dưới sự kiên trì của Ôn Dao, cuối cùng cách vùng cây khô quỷ dị đó mấy trăm mét thả Ôn Dao xuống, sau đó dùng tốc độ cực nhanh chạy mất dạng.
Thoáng chốc, năng lượng táo bạo không ổn định càng rõ ràng hơn trên không trung, lại qua không bao lâu nữa, nói không chừng đều có thể biến thành thật thể tấn công.
Ngay cả Tiểu Tiểu vẫn luôn cảm thấy không có việc gì lúc này cũng không khỏe rồi, thậm chí không còn cười nhạo bộ dạng chạy trối chết của hùng điêu nữa.
【Chủ nhân, em cảm thấy không thoải mái, tim đập rất nhanh, đầu cũng đau nhức.】
Tiểu Tiểu ló đầu từ trên cổ tay Ôn Dao, không được tự nhiên uốn éo thân thể phàn nàn với Ôn Dao.
Ôn Dao chú ý đến, đôi đồng tử màu vàng của Tiểu Tiểu ẩn ẩn có xu thế biến thành đỏ.
Xem ra nơi nay chính là nguyên nhân rồi, có điều dường như Tiểu Tiểu đề kháng không nổi, sớm biết như vậy nên để nó ở lại đó đợi mình, đáng tiếc hùng điêu chạy quá nhanh, bằng không cũng có thể mang theo Tiểu Tiểu trở về.
Ôn Dao dùng tinh thần lực của mình bao vây toàn bộ hình thành tấm chắn tinh thần lực, sau đó hỏi Tiểu Tiểu:【Hiện tại như thế nào?】
【Vâng, cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, thực xin lỗi chủ nhân, Tiểu Tiểu quá vô dụng.】
Ôn Dao trấn an sờ lên đầu Tiểu Tiểu, nhấc chân đi về phía trước.
Ở đây cũng không có bao nhiêu động vật, ngược lại thực vật biến dị có tính công kích một cây nối tiếp một cây, trên đường đi tập kích tầng tầng lớp lớp, đều bị Ôn Dao dễ như trở bàn tay một đường dùng bạo lực nghiền nát đâm tới.
Lúc hai chân Ôn Dao đạp lên cây khô, Ôn Dao mới phát hiện không chỉ có cây cối chết héo, mà ngay cả bãi cỏ cũng hoàn toàn héo rũ, thậm chí lộ ra mặt đất nâu đen chết khô, hơn nữa bề mặt rừng gần đó cũng có vài cây cối dần dần héo rũ như cây khô.
Ôn Dao tiếp tục đi lên phía trước, năng lượng ở đây đã tạo thành từng đợt gió cực mạnh, lưỡi dao gió không ngừng bổ vào tấm chắn tinh thần lực của Ôn Dao, khiến cho tinh thần lực tiêu hao rất lớn.
Làm cho Ôn Dao không thể không lấy ra thuốc khôi phục tinh thần lực, vừa rót vào trong miệng vừa đi.
Tiểu Tiểu bò lên trên cổ Ôn Dao, nó cảnh giác nhìn bốn phía, phòng ngừa có người tập kích.
Nhưng khi đi thẳng đến bên cạnh cây đại thụ, ngoại trừ không ngừng có lưỡi dao gió bay vụt tới, Ôn Dao cũng không bị bất cứ thứ gì tấn công.
Càng đến gần đại thụ, bước chân của Ôn Dao càng ngày càng chậm, nhưng thẳng đến khi cô đưa tay chạm vào vỏ cây, còn không có bất cứ chuyện gì xảy ra, chung quanh yên tĩnh im ắng, mà ngay cả lưỡi dao gió kia cũng biến mất không thấy.
Ôn Dao vây quanh thân cây đại thụ có đường kính gần hai mét dạo một vòng, cũng không phát hiện những vấn đề khác, duy nhất khác biệt chính là, những sương mù kia dường như là do cây đại thụ này phóng xuất ra đấy.
Trước mắt xem ra, nó cũng không giống như có đủ năng lực công kích, có điều Ôn Dao không có phớt lờ, tấm chắn bảo hộ tinh thần lực cũng không triệt tiêu. Sau khi Ôn Dao dạo qua một vòng, quyết định bò lên xem một chút.
Thân cây thập phần bóng loáng, hơn nữa từ mười mét trở xuống cũng không có bất cứ nhánh cây phân nhánh nào để Ôn Dao có thể giẫm leo lên trên.
Có điều đây không phải việc khó gì, Ôn Dao vung ra một cây roi nước dài, quấn trên nhánh cây, khống chế cây roi nước kéo mình lên.
Cả thân cây đại thụ cũng không có bất kỳ sinh vật nào, thậm chí bươm bướm côn trùng cũng không thấy, chỉ ngẫu nhiên lá cây phát ra âm thanh soẹt soẹt rè rè.
Ôn Dao tiếp tục bò lên phía trên, ở nơi cao hơn mười thước rốt cuộc phát hiện một nơi không đồng dạng —— một cái lỗ đen.
Ở nơi nhánh cây phân nhánh, có một lỗ đen lớn xuất hiện trước mắt Ôn Dao, lỗ đen này rộng hơn một mét, liếc nhìn xuống dưới tối đen như mực, còn có thể nghe được tiếng gió vù vù truyền đến từ bên dưới đáy.
Cái cây này lại là cây rỗng ruột!
Ôn Dao thoáng do dự một phen, quyết định đi xuống xem thử.
Đưa tay sờ sờ thành trong, phát hiện vô cùng bóng loáng, có lẽ bên trong cũng không có thứ gì có thể cầm nắm.
Đưa tinh thần lực kiểm tra một phen, cũng không phát hiện có bất kỳ thứ gì không đúng, hơn nữa Ôn Dao phát hiện chỗ sâu nhất trong động này lại là một mạch nước ngầm.
Ôn Dao không chút do dự, trực tiếp nhảy xuống từ nhánh cây vào trong cửa động.
【A A A A! Chủ nhân đang làm gì thế!!!】
Bất ngờ không kịp chuẩn bị bị Ôn Dao một phát nhảy xuống Tiểu Tiểu nhốn nha nhốn nháo, nhanh chóng thả đuôi xuống cuốn chặt cánh tay Ôn Dao, hô to:【Chủ nhân người muốn chết cũng không thể làm như vậy!!! Em còn chưa sống đủ mà! Còn không ăn đủ đồ vật thật tốt á!!】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.